Môn đồ của Đế Sư, thiên hạ kinh hãi “Ba! Ba điên rồi hả? Đánh con làm gì?!”
Chu Trưng Điền ôm má khiếp sợ nhìn Chu Vạn Đông. Trước giờ Chu Vạn Đông chưa bao giờ đánh hắn ta!
Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy cũng xông vào, đau lòng đỡ Chu Trưng Điền đứng dậy, trách cứ nhìn Chu Vạn Đông: “Chu Vạn Đông, ông định làm gì? Chẳng qua là giết một người mà thôi, sao lại đối xử với con trai như vậy?”
“Bà… Bà…” Chu Vạn Đông tái mét nhìn hai mẹ con họ: “Đều tại bà nuông chiều thằng khốn nạn này!”
Chu Trưng Điền đột nhiên nói: “Ba, sao ba lại biết con đã giết người?”
“Tao không chỉ biết mày đã giết người mà các thế lực lớn đứng đầu cả nước đều bị kinh động vì hành vi khốn nạn của mày!”
Khúc Tiêu Phương khinh thường: “Chẳng qua là một cái mạng người thôi, có thể làm được gì chứ? Cần bao nhiêu tiền? Chúng ta đền cho cậu ta là được!”
Chu Vạn Đông ngồi phịch xuống ghế: “Bà biết nó giết ai không? Là Đế Sư Diệp Phùng “Cái gì?!” Dù sao Khúc Tiêu Phương cũng là thiên kim tiểu thư đến từ thủ đô, đương nhiên biết cái tên Đế Sư đại biểu cho điều gì.
Thấy cha mẹ có phản ứng lớn như vậy, Chu Trưng Điền cũng không ngốc, nhất thời hoảng sợ: “Ba mẹ, con… con không biết lai lịch của người kia lớn như thế. Bây giờ phải làm sao đây? Bọ Cạp mới gọi điện thoại cho con, người đã bị giết chết, con…”
“Đừng hoảng hốt!” Khúc Tiêu Phương vội vàng trấn an con trai, sau đó đôi mắt sáng lên: “Vạn Đông, ông lập tức liên lạc với quan chức cấp cao đi, tôi sẽ liên lạc với nhà họ Khúc ở thủ đô. Dù gì ông cũng là chủ tịch của một tỉnh, nếu các học trò của Diệp Phùng thật sự làm quá mức thì chẳng khác nào giẫm đạp lên †ôn nghiêm của chính phủ! Thủ trưởng nhất định sẽ không bỏ mặc! Tôi cũng không tin một đám người đã công thành danh toại này sẽ vì một ông thầy đã chết mà chống lại chúng ta!”
Lúc này, tại thủ đô, đêm đã khuya, trong bộ chỉ huy tối cao, vô số quyền quý nắm giữ Đông Ngọc đều nối đuôi nhau đi vào. Một ông lão cầm đầu đôi mắt tối tăm nhìn những người ngồi bên dưới, giọng nặng nề: “Các vị, nói vậy các vị đều đã nghe nói tới chuyện xảy ra rồi đúng không? Tuy nhiên hiện giờ sự việc đã càng ngày càng khó có thể khống chế. Cậu Lý, giới thiệu cho mọi người biết tình huống hiện tại.”
Một người ăn mặc như thư ký vội nói: “Theo tình huống mới nhất, tất cả lính tỉnh nhuệ phòng thủ ở khu vực của bảy chiến thần đều đã rời khỏi biên cương, tiến đến tỉnh Sơn Đông. Không có họ canh gác nên các quốc gia đối địch lúc trước bị chúng ta đe dọa đã thấp thoáng có dấu hiệu rục rịch, không bài trừ khả năng sẽ đe dọa tới biên cương của Đông Ngọc chúng ta.”
“Mấy chục tập đoàn trị giá hàng ngàn tỷ đồng trên cả nước, lấy Thần Tài Hồng Bắc Tống Chính Đăng cầm đầu đã rót vốn vào tỉnh Sơn Đông, tấn công doanh nghiệp nhà nước.
Tính đến thời điểm này đã đạt đến mức vốn hơn 10..
tỷ đồng, nếu toàn bộ khoản tiền này được vận dụng thì nền kinh tế của tỉnh Sơn Đồng sẽ bị sụp đổ trong tích tắc.”
“Chín vị quốc y lấy Tịch Triều Mạnh cầm đầu đã lần lượt tiến đến phủ tỉnh đốc của tỉnh Sơn Đông. Những loại dược liệu bị liệt vào hàng cấm ky ở các hiệu thuốc lớn cũng đã biến mất.”
“Rất nhiều lính đánh thuê quốc tế đã vũ trang đầy đủ, lén lút lẻn vào nước từ biên cương, không rõ động cơ là gì.”
“Mạng lưới internet của tỉnh Sơn Đông cũng dần dần sập đổ. Chúng ta đã huy động mười ba nhóm hacker phản kích, nhưng tất cả đều thất bại!”
Từng tin tức khiếp sợ khiến những người cầm quyền cũng phải rúng động.
“Đám người này rốt cuộc muốn làm gì?!”
“Chẳng lẽ muốn bắt tỉnh Sơn Đông chôn cùng Diệp Phùng sao?”
“Chẳng lẽ chúng điên hết rồi?”
Bên dưới ồn ào náo động, ánh mắt ông lão cầm đầu tối sầm, đột nhiên vỗ bàn. Mọi người tức khắc im lặng. Ánh mắt ông lão tối †ăm sâu thẳm, nhìn qua một lượng, trầm giọng nói: “Các vị, chẳng lẽ các vị còn không hiểu sao? Các môn đồ của Đế Sư đang ép chúng ta phải bày tỏ thái đội”
“Bày tỏ thái độ? Thái độ gì?
“Thư xin giúp đỡ của Chu Vạn Đông của tỉnh Sơn Đông còn đang nằm trên bàn làm việc của tôi! Nay môn đồ của Đế Sư gióng trống khua chiêng như thế là đang nói với chúng ta rằng, nếu chúng ta dám bảo vệ Chu Vạn Đông thì họ sẽ cho cả tỉnh Sơn Đông chôn cùng Diệp Phùng! Bây giờ, trước mắt chúng ta chỉ có hai con đường! Bảo vệ nhà họ Chu, dùng quyền lực của nhà nước đối mặt với các môn đồ của Đế Sư! Từ bỏ nhà họ Chu, mặc cho họ trả thù giúp Diệp Phùng!”
Mọi người im lặng, sau đó tiếng cãi cọ liên tục vang lên.
“Đương nhiên phải bảo vệ! Dù gì đi nữa nhà họ Chu cũng là người cầm quyền của tỉnh Sơn Đông, đại biểu cho thể diện của nước Đông Ngọc, nếu dung túng đám môn đồ Đế Sư hoành hành ngang ngược như vậy thì thể diện của nước ta sẽ không còn lại chút gì!”
“Bảo vệ? Bảo vệ bằng cái gì? Ông đừng quên chính thằng con vô liêm sỉ của Chu Vạn Đông đã kêu người giết Diệp Phùng trước!”
“Học trò trả thù cho thầy giáo, chẳng phải là đương nhiên hay sao?”
“Hừ! Chúng ta có thể phán Chu Trưng Điền tử hình để trả thù cho Diệp Phùng, nhưng không thể cho phép đám môn đồ Đế Sư này áp chế chúng ta thỏa hiệp bằng một tỉnh!”
“Nếu có tiền lệ thì đầu tiên không nói đám người này về sau có được nước lấn tới hay không, nhưng uy nghiêm của chúng ta trong mắt các chủ tịch tỉnh khác sẽ bị tụt dốc không phanh!”
Nhìn mọi người cãi cọ càng ngày càng dữ dội, ông lão cầm đầu giận dữ hét lên: “Đầu im miệng hết cho tôi!”
Mọi người ngưng bặt.
“Tôi hiểu suy nghĩ của các anh, nếu thật sự từ bỏ tỉnh Sơn Đông thì chẳng khác nào ảnh hưởng tới uy nghiêm của nhà nước chúng †a. Tuy nhiên, tôi có một câu muốn hỏi các anh. Nếu chúng ta ra tay bảo vệ nhà họ Chu thì 350 ngàn binh lính tỉnh nhuệ của bảy chiến thần hợp sức lại đối đầu với chúng ta, chúng †a có mấy phần thắng?”
Mọi người im lặng, sau đó một người cay đắng nói: “Binh lính ở biên cương đã trải qua chiến tranh, hơn xa binh lính trong quân khu đất liền, nếu thật sự đối chiến thì tỷ lệ thắng không đến một nửa!”
“Tập đoàn Hồng Bắc tụ tập tài chính hơn 10..
tỷ đồng chặn đứng nền kinh tế tỉnh Sơn Đông, nếu tài chính của nhà nước dùng để ngăn cản thì sau đó sẽ còn thừa bao nhiêu?”
Bộ tài chính há hốc miệng: “Nếu thật sự ra †ay thì cho dù thắng, e rằng số tiền còn lại sẽ không thể bảo đảm được phúc lợi xã hội cơ bản nhất!”
“Môn sinh của Đế Sư đều là nhân tài hàng đầu trong các ngành nghề. Nếu chúng ta ra †ay bảo vệ nhà họ Chu, dân tới nhân tài bị xói mòn thì sẽ ảnh hưởng tới Đông Ngọc biết chừng nào?”
“Lỡ như vì lý do này là môn sinh Đế Sư đổi sang quốc tịch nước khác, bất kể là từ khoa học kỹ thuật hay là từ văn hóa, thực lực tổng thể của chúng ta ít nhất sẽ giảm sút 10%!”
Nghe thấy ba câu hỏi này, những người lúc trước còn âm ï đòi bảo vệ nhà họ Chu đều im lặng. Lúc này họ mới phát hiện Đế Sư Diệp Phùng thoạt nhìn không quan không chức, không quyền không thế lại dạy dỗ ra các học †rò mạnh đến mức này! Thậm chí cả quốc gia cũng phải rúng động! Bên nào nặng bên nào nhẹ hiển nhiên đã quá rõ ràng.
Thấy phản ứng của mọi người, ông lão thở dài, sau đó nói: “Chuyện này đã có nhà họ Chu một mình gánh chịu. Nhà nước chúng ta sẽ không ra tay giúp đỡ.”