“Chuyện này... Đây là... “
Ánh mắt vốn ảm đạm của Thường Quan An đột nhiên trở nên kích động, cả người cũng không nhịn được mà phát run.
“Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!”
“Tôi vốn tưởng rằng anh Diệp kiêu căng tự mãn, cố ý chơi cờ mù, nhưng không nghĩ tới, trình độ cờ vây của anh ấy đã cao đến mức này!”
“Mặc dù là chơi cờ mù, nhưng mỗi quân cờ đều đang dắt mũi quân cờ của Ichiro Yanagi, nói cách khác, Ichiro Yanagi đi nước nào đều đã nằm trong kế hoạch của anh Diệp cả rồi!”
“Ichiro Yanagi vẫn luôn đi theo con đường mà anh Diệp bày ra cho anh ta đó!”
“Mà ván cờ trông có vẻ tốt đẹp này, thực ra đều là cái bẫy do anh Diệp bày ra, với quân cờ then chốt này, tất cả ưu thế của Ichiro Yanagi đều biến mất cả, trái lại, anh Diệp bỗng dưng nắm giữ rất nhiều lợi thế!”
“Ichiro Yanagi đã tự tay dựng nên nền móng cho chiến thắng của anh Diệp đó! Ha ha! Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
Lời nói của Thường Quan An truyền rất rõ vào trong tai của mọi người, vô số người kinh ngạc đứng dậy, nhìn trận đấu xoay chuyển trời đất này, sau đó không ít người xấu hổ hơi khom người, cúi đầu nhìn Diệp Phùng, họ đang biểu đạt sự áy náy vì lúc trước đã bất kính và nghi ngờ Diệp Phùng!
Diệp Phùng nhìn chiro Yanagi đầy đầu mồ hôi mà bĩu môi: “Con gái tôi vẫn chờ tôi đón con bé về nhà đấy, sao anh còn không nhanh chóng đánh bại tôi đi?”
Xoảng!
Ichiro Yanagi hất văng bàn cờ xuống đất, tức giận lườm Diệp Phùng, ánh mắt anh ta như đang muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy!
“Cho dù Hoàng Phúc Định tự mình tới cũng không thể có trình độ chơi cờ cao như vậy được, rốt cuộc anh là ai?”
Diệp Phùng ngắm nghía quân cờ trong tay, ngạo nghễ mở miệng: “Hoàng Phúc Định ư?
Tài đánh cờ của ông ta là do tôi dạy!”
Giọng Diệp Phùng không lớn, nhưng cũng đủ để truyền khắp toàn bộ câu lạc bộ cờ vây!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm người trẻ tuổi này, đầu óc trống rỗng!
Đường đường Kỳ Thánh của Thiên Triều mà có thầy dạy ư? Hơn nữa người đó còn trẻ tuổi như thế này ư?
“Anh Diệp, à không! Sư tổ!”
Thường Quan An và Viên Hoa Nhân run rẩy đi tới, chắp tay quỳ xuống nói: “Thường Quan An, Viên Hoa Nhân của câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc ra mắt sư tổ!”
Diệp Phùng nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Không cần nhiều lễ nghĩa như thế, đứng lên đi!”
Mà lúc này, trong lòng Ichiro Yanagi cũng không thể bình tĩnh được!
Anh ta nhân cơ hội Hoàng Phúc Định không có mặt mà tới khiêu chiến câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc cũng là bởi vì chính mình đánh không lại Hoàng Phúc Định, nhưng tuy bây giờ Hoàng Phúc Định không tới, nhưng lại có một kẻ càng trâu bò hơn, thế thì còn đánh cái rắm gì nữa!
Mặt anh ta đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Phùng, sau một lúc lâu thì hung tợn phun ra một câu: “Chúng ta đi thôi!”
“Chờ đã!”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Diệp Phùng đứng lên: “Anh định cứ thế mà đi hả?”
Ichiro Yanagi hừ lạnh một tiếng: “Vậy anh còn muốn thể nào nữa?”
“Xin lỗi đi!”
“Xin lỗi câu lạc bộ cờ vây đi! Cả giới cờ vây của toàn Thiên Triều nữa, xin lỗi đi!”
“Đúng vậy! Xin lỗi đi!”
“Cái bậc thầy chó má gì cơ chứ, không phải cứ chọn đại một thằng nhóc đã bị đánh đến tè ra quần rồi à? Nhanh chóng nhận thua nói xin lỗi đi!”
Tất cả mọi người đang kích động, nhưng Ichiro Yanagi hoàn toàn không để ý một chút nào, anh ta vênh váo nhìn anh: “Muốn tôi xin lỗi hả? Đừng có nằm mơ!”
“Ha ha, vậy xem ra, một chốc một lát là anh không đi ra khỏi đây được đâu!”
“Hỗn láo! Cậu có biết ngài Yanagi là ai không?”
Một người đi theo bên cạnh Ichiro Yanagi trầm giọng mở miệng nói: “Ngài ấy là người thừa kế của dòng họ Yanagi, nếu như cậu dám vô lễ với ngài Yanagi, Đại sứ quán nước tôi sẽ cho cậu biết tay!”
“Úi chao!”
Diệp Phùng hơi bực mình liếc mắt nhìn người vừa nói chuyện, sau đó đi lên phía trước, cái gì cũng không nói mà tung ra hai cú đá, hai người đi theo đó bị đạp bay thắng ra ngoài, sau đó, ở trong ánh mắt dại ra của Ichiro Yanagi, Diệp Phùng chỉ thẳng tay vào trán anh ta, ngạo nghễ nói: “Hiện tại, tôi thay đổi ý định rồi!”
“Quỳ xuống xin lỗi, bằng không, từ nay về sau hai chân của anh cũng không cần đứng lên nữa!”
Làm thầy kẻ khác, anh nho nhã khiêm tốn, nhưng đừng quên, học trò của anh cũng không thiếu sát thủ hàng đầu và sát thần trên chiến trường đâu…
Người có thể dạy dỗ ra học trò như vậy, sao có thể là anh thư sinh chỉ biết đọc sách, tay trói gà không chặt cơ chứ?
“Mày… Mày dám đánh người của tao à?” Sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi, sắc mặt Ichiro Yanagi trở nên cực kì dữ tợn: “Mày sẽ hối hận! Người trong Đại sứ quán nước tao sẽ không tha cho mày đâu!”
“Ngu xuẩn!”
Ánh mắt của Diệp Phùng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh tung ra một cú đá khiến anh ta ngã rạp trên mặt đất, sau đó nhấc chân đạp lên khớp xương chân phải của Ichiro Yanagi, âm thanh lạnh buốt như vang lên từ dưới chín tầng địa ngục: “Quỳ xuống, hoặc là gãy chân!”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng phanh xe gấp, sau đó một đám người trang bị đầy đủ vũ khí xông vào, người cầm đầu nói tiếng phổ thông lơ lớ: “Thả công dân nước tôi ra ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí với anh đâu!”
“Ha ha…”
“Người của Đại sứ quán đến rồi!”
Ichiro Yanagi hung hăng nói: “Chỉ một cú đá này thôi, nhất định tao sẽ kiện cho mày ngồi tù mọt gông thì thôi!”
“Thế à?”
Khóe miệng Diệp Phùng hơi nhếch lên, chân đột ngột dẫm mạnh xuống!
Răng rắc!
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi!
“Chân của tôi! Chân của tôi!”
Ichiro Yanagi muốn ôm chân, nhưng Diệp Phùng dẫm chặt lên ngực nên anh ta chỉ có thể cả người co giật, lăn lộn gào thét!
“Mày dám đạp gãy chân ngài Yanagi à?”
Tùy viên Đại sứ quán cả người run cầm cập, không dám tin tưởng nhìn Diệp Phùng, sau đó tức giận kêu gào: “Mày gây ra đại họa rồi! Mày sẽ phải trả giá đắt cho hành động này!”
“Người đâu, bắt nó lại cho tôi!”
“Chờ đã!”
Thường Quan An mặt mũi hầm hầm đi tới: “Dựa vào cái gì mà anh muốn bắt anh Diệp đi?” “Đúng rồi! Mấy người không thể bắt anh ấy đi được!”
“Dựa vào cái gì mà mấy người dám bắt công thần của chúng tôi đi? Chúng tôi không đồng ý!”
Tùy viên kia hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì hả? Mấy người có biết người bị anh ta giẫm gãy chân là ai không?”
“Là con trai duy nhất của nhà tài phiệt đứng thứ hai nước tôi, anh ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt cho ngày hôm nay, ngày hôm nay cho dù là ai thì cũng không bảo vệ được anh ta đâu!”
“Nếu như có ai dám ngăn trở.
Trong mắt người tùy viên kia loé lên một tia kiêu căng: “Người đó chính là kẻ gây ra tranh chấp ngoại giao giữa hai nước!”
Sự việc nâng lên tới độ cao này, mọi người ở đây đều lặng như tờ, ngay cả sắc mặt Thường Quan An và Viên Hoa Nhân cũng trở nên cực kì khó coi.
“Hừ! Bắt lấy nó! Nếu dám to gan phản kháng, tôi cho phép các anh sử dụng vũ lực để khống chết”
“Ha ha.. “
Ichiro Yanagi cư: Xong đời rồi! Rơi vào tay tao rồi thì nhất định tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết!”
“Đại sư huynh! Anh nhanh nghĩ cách gì đi!”
“Nếu sư tổ bị bắt đi ngay trước mặt chúng ta, lúc thầy trở về thì chúng ta biết nói thế nào.
bây giời”
Sắc mặt của Thường Quan An cũng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Cậu cứ bình tĩnh trước đã.”
“Vừa rồi anh ta nói không sai, Đại sứ quán là cơ quan của quốc gia, trong tay họ đều có lực lượng vũ trang, nếu như chúng ta quá khích thì họ hoàn toàn có thể lấy lí do chúng ta uy hiếp đến an toàn của bản thân họ mà dùng biện pháp bạo lực với chúng ta mà họ sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào, thiệt hại như vậy là không đáng giá đâu!”
“Đàn em, cậu đi thông báo cho thầy ngay lập tức, bây giờ tôi sẽ đi tìm vài người bạn trong giới chính trị, có thế nào cũng tuyệt đối không thể khiến sư tổ bị đám man di mọi rợ kia hãm hại được!”
Đối với đám nhân viên vũ trang đang nhìn chäm chằm vào mình, Diệp Phùng không có chút sợ hãi nào, anh nhìn thoáng qua họ rồi lạnh nhạt nói: “Đừng có chĩa súng vào tôi, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả!”
“Ha ha... Tình hình hiện tại đã thế này rồi mà còn dám nói ẩu nói tả, cha súng vào mày thì thế nào? Cho dù bọn tao giết mày cũng chỉ là tự vệ mà thôi, nhưng nếu mày dám đụng đến một sợi tóc của bọn tao thì sẽ trở thành kẻ tội đồ gây ra tranh chấp ngoại giao giữa hai nước, thế nên mày dám động vào bọn tao không?”
Diệp Phùng hơi nheo mắt lại rồi đột nhiên thở dài một hơi: “Ôi, luôn có những kẻ ngu xuẩn thích tìm đường chết!”
Tiếng anh nói vừa dứt thì cửa lớn đã bị mở ra ‘bịch một tiếng, một đội quân nhân tràn ngập sát khí đột nhiên xông vào, tình hình bị xoay chuyển trong nháy mắt, mỗi nhân viên Đại sứ quán đều ngay lập tức bị ít nhất ba nòng súng trở lên chĩa vào!
“Bỏ súng xuống, bằng không, chết!”
Dẫn đầu là một người quân nhân tuổi trung niên trên vai có hai gạch, ánh mắt lạnh lẽo nói!
Tùy viên Đại sứ quán phát hoảng: “Các anh là ai2”
“Chúng tôi là người của Đại sứ quán, các anh làm như vậy là không hợp phép tắc!”
“Phép tắc?”
Diệp Phùng nhếch môi, kiêu ngạo nói: “Ở đây, tôi chính là phép tắc!”