Đế Sư Xuất Sơn

Chương 585: Chương 585: Cô?




"Thật ra từ giây phút ông cứu bà ấy, bà ấy căn bản là đã mất trí nhớ rồi, vốn dĩ muốn ở bên cạnh ông, du lịch khắp nơi, rồi trong quá trình sống cùng nhau, không hay không biết đã yêu nhau rồi, mà bà ấy cũng luôn có liên lạc với người trong gia tộc, vì muốn gả cho ông, cũng đã cãi nhau với các bậc cha chủ trong gia tộc" "Cho đến khi mẹ của cháu mất tích, bà ấy mới đồng ý với điều kiện của nhà họ Đỗ là quay về giúp nhà họ Đỗ đổi lại con gái, ai mà biết được, con gái cũng không tìm được, bà ngoại cháu vì nôn nóng nên đã rơi vào trạng thái hôn mê không tỉnh." "Ông còn nhớ, lúc đó đến đón bà ngoại cháu, là anh lớn của bà ấy, dưới sự cầu xin khổ sở của ông, ông ta mới cho ông một miếng ngọc bội, nói với ông rằng người của Hải tộc có quy định rất nghiêm ngặt, mặc dù không bài xích người ngoài tộc, dựa vào địa vị của em gái ông ta, muốn có được sự chấp thuận của gia tộc, sợ rằng khó còn hơn lên trời, cho nên, ông nỗ lực như thế, không những chỉ vì con gái, mà cũng vì bà ngoại của cháu " "Mười gia tộc lớn của nước ngoài, tuy thế lực lớn mạnh, nhưng ông cũng sẽ để cho người nhà họ Đỗ biết, người đàn ông mà bà ngoại cháu chọn, vẫn có thể tạo nên một vùng trời khiến cho vô số kẻ mạnh phải ngưỡng một

Ai nói không việc gì dùng đến trí thức, gặp phải khổng Hàm Tuấn, không cần động tay động chân, vẫn có thể khuấy động sống gió trên thế giới! "Thầy, chúng ta đến rồi!"

Ba người đi từ trong thuyền xuống, thuyền chỉ từ từ dừng lại ở một góc cạnh của hòn đảo, thuyền trưởng cầm bản đồ đi qua, cung kinh nói: "Ngài Diệp, dựa theo ký hiệu của tấm bản đồ, mục tiêu của chúng chính là hòn đảo nhỏ này!"

Đưa mắt nhìn qua, một còn đường vắng vẻ, không có chút không khí hiện đại hóa nào, ngược lại giống như thời cổ xưa, ngay cả hít thở, cùng đều tràn ngập một luồng không khí trở lại thời nguyên thủy mát mẻ.

Cùng lúc thuyền dừng lại, trên đảo không biết từ khi nào đã lao ra vô số người, tay cầm vũ khí, đốt lửa sáng lên, trên mặt không chút thiện cảm nào nhìn người trên thuyền.

Chắc hẳn, họ chắc là người nhà họ Đỗ chăng?

Đem thang thuyền đặt xuống xong, Diệp Phùng và Hà Tố Nghi cùng với Khổng Hàm Tuấn trước tiên là xuống thuyền, nhóm người của Sở Khuất Ly cũng đi theo sau đến, vừa xuống thuyền, lập tức bị dân trên đảo vây quanh lại, Diệp Phùng cũng không có chút sợ hãi nào, nhìn chung quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Bảo người quản lý của mấy người ra đây!" "Ôi chao! Ông đây muốn xem thử, ai lại to đầu như thế ở trên địa bàn của nhà họ Đỗ chúng tôi, mà lại còn ra vẻ ta đây lớn giọng như thế?"

Một cậu béo xiêu quẹo đi ra, giây phút nhìn thấy cậu ta, Hà Tổ Nghi suýt chút cười ra tiếng, cân nặng tầm khoản độ một trăm cân, khoảng cách chiều ngang gần bằng chiều cao chiều dọc, đầu cậu ta tròn vo, thật buồn cười, còn phải giả bộ hung ác ác độc, dáng vóc rõ là buồn cười, cảm giác như đang nhìn thấy một chú hề béo ú! "Cười cái gì mà cười! Cô đừng nghĩ mình là con gái thì ông đây không dám ra tay đánh cô nha!" "Người đâu, mau bắt lấy đám người này lại, nhốt ba ngày ba đêm trước!" "Khoan đã!"

Không đợi Diệp Phùng lên tiếng, Hà Tố Nghi đứng ra trước: "Chưa hỏi rõ trắng đen đã bắt nhốt chúng tôi lại, dưới trời đất này vẫn còn tồn tại thứ không nói lý vậy sao?"

Cậu béo không quan tâm bĩu môi: "Đây là địa bàn nhà họ Đỗ của chúng tôi, ông đây chính là đạo lý, mọi người nói xem có đúng không?" "Đúng! Cậu Chín nói là đúng!" "Không sai! Ở trên đất nhà họ Đỗ, ai đến cũng không tiếp!"

Một đám người ồ lên hùa theo, cậu béo tự đắc ra mặt, hết lần này đến lần khác nhìn Hà Tố Nghi khiêu khích. Tuy nhiên, đây rõ ràng là một cảnh nên sợ hãi. Sao Hà Tố Nghi lại cảm thấy buồn cười đến thế? "Xem bộ dạng này!"

Lúc này, Diệp Phùng thật sự nhìn không nổi nữa, ném ra một miếng ngọc, cậu béo tiện tay bắt lấy, mở to mắt nhìn một cái, nhìn một cái không sao, nhưng mà cậu ta tròn xoe hai mắt, cơ thể béo ú như bị đông cứng ở đó, những người bên dưới nhìn cậu chủ bất động rồi nhìn nhau, một người nhẹ giọng nói: "Cậu chín, có bắt nữa không ạ?"

Cậu béo lập tức hồi phục tinh thần, hít thở sâu một hơi, lập ba lập bắp nói: "Cái... Cái ngọc bội này ở đâu mà có?" Hà Tố Nghi sở cằm dưới: "Nhà truyền lại đó!" "Vậy... Vậy cô và chủ nhân của ngọc bội này có quan hệ gì?" "Đây là bà ngoại của tôi để lại đó!"

Phịch phịch!

Cơ thể béo ú của cậu ta ngả nghiêng, cho đến khi quỷ xuống, vẻ mặt hung ác trên mặt trong nháy mắt trở nên ngu si: "Cô... Cô

Hà Tổ Nghi bỗng ngày người, dù cho biết mình sai rồi, cũng không cần khách khí đến vậy, mình mới chỉ là một thiếu nữ vừa hơn hai mươi thôi, đã gọi mình là cô, mình nhìn già vậy sao?

Cậu béo sẽ không tự nhiên mà gọi sai, đối với miếng ngọc bội trên tay, cậu ta hiển nhiên quá quen thuộc rồi, cả gia tộc nhà họ Đỗ cấp bậc cao nhất trước mắt chính là bà cổ, đã lan truyền khắp nhà họ Đỗ, chỉ cần là người trên tay cầm miếng ngọc bội này đến, nhất định phải tiếp đãi thật chu đáo.

Cả dòng họ nhà họ Đỗ ở trong mười đại gia tộc nước ngoài, nổi tiếng là đoàn kết, đối với lời dặn của bà cổ, càng xem như là thánh lệnh, cậu béo có thể nào cũng không ngờ được, trong gia tộc, bà cổ giao phó một chuyện duy nhất, lại rơi vào trong tay bản thân cậu ta, hơn nữa hình như cậu ta còn...

Nghĩ đến đây, cậu béo hận không thể tát cho mình hai bạt tai, Hà Tố Nghi nhìn dáng vẻ hối hận của cậu ta, suýt chút nữa đau đến nước mắt nước mũi chảy ra, liền mở miệng nói: "Cái đó. Tôi nói nè. Chuyện hiện giờ anh cần làm là thống bảo một tiếng đúng không? Hà Tố Nghỉ dứt lời, cậu béo xoẹt soạt một tiếng nhảy căng lên, nhanh chóng đã không còn nhìn thấy được vẻ mặt trợn tròn mắt ở trên khuôn mặt của cậu ta, mà lại thấy cậu ta nặng ra một biểu cảm nịnh hót: "Cô, đợi một lát, con lập tức đi mời bà cố" "Người đầu, nhanh dẫn cô đi đến đại đường, chăm sóc thật tốt! Nếu có gì chậm trễ, cậu chín tôi sẽ không tha cho mấy người đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.