Diệp Phùng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mắt của cô, nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, giọt nước mắt trong mắt của em, chính là viên kim cương cao quý nhất trên thế giới này, sau này anh không cho phép nó chảy ra ngoài nếu như không có sự đồng ý của anh!”
Hà Tố Nghi cười khúc khích, liếc nhìn anh, hờn dỗi nói: “Anh thật sự ngang ngược quá rồi đấy."
Nét dễ thương đó, khiến cho Diệp Phùng phải nhìn thẳng, không kềm được, kề sát vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Cảm nhận được hơi nóng từ bên mặt truyền đến, Hà Tố Nghi đột nhiên có chút hỗn loạn, đỏ mặt: “Đừng.. đừng như thế, em đang lái xe.”
Diệp Phùng mỉm cười, nghiêng người về phía trước: “Không sao, em đừng nhúc nhích, anh chỉ hôn một lát, một lát thôi!"
Đang định hôn lên mặt người đẹp, thì đột nhiên, một cú phanh xe gấp tuyệt đẹp, mặt của Diệp Phùng biến sắc và bay ra ngoài, tiếp xúc thân mật với vô lăng.
Anh che miệng, cười khổ một tiếng: “Nếu em không muốn để anh hôn, anh sẽ không hôn là được rồi, cũng không đến nỗi muốn giết chồng em luôn đó chứ..."
Hà Tố Nghi không có nói chuyện, Diệp Phùng ngẩng đầu lên, phát hiện cô đang nhìn về phía trước với vẻ mặt sợ hãi, nhìn theo hướng ngón tay của cô, con đường quốc lộ trống vắng một bóng người, đột nhiên ở phía trước xe, xuất hiện hơn chục người đàn ông to lớn đang cầm dao, chặn lại ở phía trước bọn họ, người đàn ông to lớn cầm đầu, đưa ngón tay vào bên trong xe, với một nụ cười hung ác ở trên khuôn mặt!
“A... Diệp Phùng, hình như chúng ta gặp phải bọn cướp giật rồi!"
Trong mắt của Diệp Phùng hiện lên một tia máu lạnh, làm lỡ chuyện tốt của ông đây, nếu không thì, đã có thể hôn xong xuôi rồi!
Tội nghiệp cho những kẻ này, vẫn không biết, tiếp theo, sẽ tiếp nhận sự tồn tại đáng sợ nhất trên thế giới!
Đến từ Đế Sư của chúng ta, lễ rửa tội của cơn giận dữ cuồn cuộn ngất trời...
Hoàng Sâm, người đàn ông cường tráng cầm đầu đi tới trước kính xe, dùng cán dao trong tay gõ vào cửa kính, hung hăng càn quấy hét lên: “Người ở bên trong, mau xuống xe cho ông!”
Trên mặt của Hà Tố Nghi lộ ra vẻ kinh hãi, run rẩy lấy điện thoại ra: “Tôi... chúng tôi sẽ báo công an!”
Diệp Phùng vẻ mặt u ám kéo lấy tay của cô, báo công an sao?
Làm phiền chuyện tốt của bổn Đế Sư đây, báo công an không phải là quá hời cho bọn khốn nạn này rồi sao?
“Tố Nghi, em có tin anh không?"
Hà Tố Nghi không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, sửng người một chút, sau đó gật đầu.
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Đã tin anh, vậy thì bây giờ chúng ta xuống xe đi!”
"Xuống xe? Anh điên rồi à! Bọn họ có nhiều người như vậy, còn cầm vũ khí, tính mạng của chúng ta hoàn toàn sẽ bị đe dọa đấy!”
"Hãy tin anh, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em chịu bất kỳ thương tổn nhỏ nào!"
Nói xong, liền mặc kệ mà mở cửa xe, tim của Hà Tố Nghi thắt lại, sợ Diệp Phùng sẽ làm chuyện ngu ngốc, sau đó nghiến răng cắn lợi, cũng mở cửa bước ra.
Cô nhìn tên Hoàng Sâm hung ác, run giọng nói: “Đây... vị đại ca này, anh... mấy anh đang định làm cái gì?"
"Tôi còn một chút tiền, hay là anh lấy nó đi, không thì tôi mời các anh ăn bữa khuya!"
"Wow! Cô gái này thật xinh đẹp!"
"Ông đây từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, không thể chịu đựng được nữa, đũng quần của tôi sắp nổ tung rồi!"
Khi nhóm đàn em nhìn thấy Hà Tố Nghi, ngay lập tức mắt bọn họ sáng lên, nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ xấu xa.
Đối mặt với nhiều ánh mắt như sói như hổ như vậy, Hà Tố Nghi vội vàng trốn sau lưng của Diệp Phùng, Hoàng Sâm cầm đầu liếm môi, chỉ vào Diệp
Phùng, thách thức nói: “Tên nhóc con, mau cút sang một bên cho ông đây!"
Diệp Phùng bình tĩnh nhìn anh ta: "Mấy người muốn làm cái gì?"
Hoàng Sâm cười khà khà: “Làm cái gì sao? Cùng cậu tạo quan hệ đấy, nếu không, cũng là muốn cùng người phụ nữ bên cạnh cậu làm một số chuyện!”
"Haha.."
Tất cả đàn em đều phá lên cười, nhìn Hà Tố Nghi, mang ý cười hung hăng càn quấy.
Đáy mắt của Diệp Phùng chợt lạnh lại: “Tôi khuyên các người, tốt nhất không nên sinh ra nhiều chuyện rắc rối, nếu không thì, hậu quả, các người không gánh nổi đâu!"
"Ôi, tôi sợ quá đi!”
Hoàng Sâm bật cười, cái dao trong tay đột nhiên chỉ vào Diệp Phùng: "Lời của cậu Tưởng nói không sai, quả nhiên là một tên rác rưởi liều lĩnh lại tự cao, cậu nhóc à, ông đây quyết định rồi, ngoài việc lấy hai chân của cậu mà anh Tưởng đã mua ra, tôi còn muốn lấy thêm của cậu một cánh tay nữa, coi như là quà của ông đây tặng kèm!"
Một nét hung thần thoáng qua khuôn mặt của Diệp Phùng, Tưởng Huỳnh Kha? Qủa nhiên là anh ta, anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc!
Đối mặt với lời đe dọa của Hoàng Sâm, Diệp Phùng cũng không thèm để ý, nhưng mà Hà Tố Nghi ở phía sau lưng anh thì bị dọa cho sợ hãi, bất chấp nguy hiểm của bản thân, vội vàng đứng ra: "Không! Không được! Đại ca, xin anh đừng làm hại đến anh ấy, bất kế yêu cầu gì của anh tôi cũng đáp ứng!"
Nhìn thấy lúc này Hà Tố Nghi vẫn đang lo lắng cho an nguy của mình, đáy lòng của Diệp Phùng, chợt dâng lên một tia cảm động sâu sắc.
"Bất kể yêu cầu gì cô đều đáp ứng sao?"
Hoàng Sâm mỉm cười, hai mắt nhìn lên nhìn xuống thân hình mềm mại của Hà Tố Nghi.
“Được rồi, vậy cô cùng anh đây chui vào rừng cây nhỏ này đi, anh đây có thể suy nghĩ lại, bỏ qua cho tên kia.”
"Anh Hoàng Sâm!"
Lúc này, một tên đàn em bên cạnh tiến lên nói: “Đây là người phụ nữ mà cậu Tưởng chỉ đích danh, chúng ta làm như vậy, sợ là không ổn đâu?"
Hoàng Sâm hừ lạnh một tiếng: “Mày thì biết cái rắm gì! Hiện tại trong xã hội này, phàm là con gái xinh đẹp, còn mấy ai là hàng nguyên bản đâu?"
"Người đẹp xinh đẹp như thế này,ai trong số các người đã nhìn thấy qua chưa?"
"Mấy người nghĩ cũng đủ hiểu rồi, nếu cứ đi qua làng nhỏ như vậy, còn có nhà trọ này sao!"
Tất cả mọi người nhìn Hà Tố Nghi, nuốt nước miếng thật sâu, nửa thân dưới, không tự chủ được mà bắt đầu phản ứng.
Hà Tố Nghi tự nhiên thấy điều đó, toàn thân rùng mình một cái: “Không! Đừng có qua đây, tôi có thể cho anh