Đế Sư Xuất Sơn

Chương 590: Chương 590: Dần dần thỏa hiệp




Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tố Nghi đỏ lên, thốt ra hai chữ “đồ đểu”, rồi sau đó dúi cái đầu nhỏ vào trong lòng anh.

Cứ dựa vào nhau như thế, cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, cô mới ngẩng cái đầu nhỏ lên lại, vẻ mặt cực kỳ kiên định nhìn anh: “Diệp Phùng, kiếp này anh không phụ em, thì Hà Tố Nghi em chắc chắn sẽ không bao giờ rời xa anh!”

Trong lòng Diệp Phùng hơi ấm lên, nhưng vẻ mặt vẫn cố tình bình thản nói: “Không rời xa à? Vậy phải xem biểu hiện của em rồi! Nếu em biểu hiện không tốt, nói không chừng anh sẽ muốn bỏ vợ đấy!” “Bỏ vợ hả? Anh dám! Diệp Phùng! Muốn bỏ thì cũng là em bỏ anh đấy!” “Trên đời này còn có chuyện bỏ chồng nữa à?” “Trước đây không có, nhưng sau này có, chuyện đó thì không chắc đâu!”

Hai người cứ âu yếm nhau như thế, thật lâu sau đó, Hà Tổ Nghi bất ngờ nằm lấy tay Diệp Phùng: “Điều anh vừa nói là đúng, em muốn quay về, em muốn chứng minh cho người thân của mình thấy người đàn ông mà Hà Tố Nghi em đã chọn ưu tú đến nhường nào!”

Lúc này, trong sảnh của nhà họ Đỗ, trước một chiếc bàn dài khổng lồ bày ra vô số món ngon vật lạ, ở vị trí đứng đầu Đỗ Chi Tú và Khổng Hàm Tuấn nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa, người ở phía trước khẽ thở dài một hơi: “Nghi vẫn chưa quay về à?”

Người đàn ông to lớn phía dưới đứng lên nói: “Bà cổ, em chín đã đi theo rồi, có lẽ cô sẽ không xảy ra chuyện gì đầu, nếu bà không yên tâm, cháu cũng sẽ ra xem sao!” Đang nói chuyện thì một người đàn ông mập mạp đột nhiên xuất hiện ở cửa, thở hổn hển: “Cô và chú đã về rồi!”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ra phía cửa, Diệp Phùng và Hà Tố Nghi nắm tay nhau từ từ đi tới đứng ở cửa, vẻ mặt của Hà Tố Nghi có chút day dứt, khẽ cúi đầu chào Đỗ Chi Tú và Khổng Hàm Tuấn: “Ông ngoại, bà ngoại, vừa rồi Tố Nghi nhất thời kích động, xin hai người đừng trách Tố Nghi!”

Nhìn thấy Hà Tố Nghi trở về, sắc mặt Đỗ Chi Tú dịu đi: “Con bé ngốc nghếch, con là cục cưng cục vàng của bà ngoại, làm sao mà bà ngoại lại nỡ trách phạt con được chứ!” “Lại đây, lại đây, mau đến đây ngồi đi, chúng ta là người một nhà, ăn một bữa tối sum họp vui vẻ nào!”

Nói rồi, bà chỉ vào chiếc ghế ở bên cạnh mình, Hà Tổ Nghi phát hiện ở bên cạnh Đỗ Chi Tú còn trống hai chiếc ghế, không nghi ngờ gì nữa đây là một tín hiệu rất tốt, rất cuộc thì Đỗ Chi Tú cũng đang dần dần thỏa hiệp rồi.

Sau khi tất cả đã yên vị vào chỗ, Đỗ Chi Tú vô cùng vui vẻ giới thiệu các thành viên của nhà họ Đỗ cho Hà Tố Nghi.

Nhìn thấy một bàn đông người như vậy, Hà Tố Nghị không khỏi âm thầm tặc lưỡi, anh cả của Đỗ Chi Tủ quả thật là có năng lực sinh đẻ ghế đấy, bốn mươi năm mươi người có mặt ở đây toàn bộ đều là con cháu trực hệ của ông ta.

Như vậy tính ra, có gần ba mươi người gọi cô là cô rồi, nhìn thấy từng người to cao lực lưỡng, thân thể vạm vỡ gọi cô bằng cô với vẻ nịnh nọt, Hà Tố Nghi có một cảm giác kỳ lạ, nếu như có một ngày nào đó, dẫn theo nhiều cháu trai lớn như vậy đi chơi, nghĩ thôi cũng thấy hung hăng và bá đạo vô cùng...

Sau một tràng vui vẻ cười nói nhận người thân xong, Đỗ Chi Tú liếc nhìn Diệp Phùng một cái rồi nhàn nhạt nói: “Nghi, con cũng giới thiệu với cả nhà người ở bên cạnh con đi!" Hà Tố Nghi vô cùng vui vẻ nói: “Đây là chồng của con, anh ấy tên là Diệp Phùng!”

Ngay khi câu nói này được thốt ra, một cục diện vốn dĩ còn đang hết sức phấn khởi bỗng im lặng như tờ trong giây lát, một sự ngượng ngùng khủng khiếp lướt qua trên khuôn mặt của Hà Tố Nghi, cô quay đầu lại, nhìn về phía Đỗ Chi Tú.

Vẻ mặt của Đỗ Chi Tú dửng dung, im lặng không hề lên tiếng, đúng lúc Hà Tố Nghi đang định tìm một đề tài nói chuyện để hóa giải sự ngượng ngùng này thì ở cuối bàn, một người đàn ông to lớn lực lưỡng chậm rãi đứng lên, anh ta cao hơn hai mét, cơ thể từ trên xuống dưới cơ bắp cuồn cuộn, tất cả mọi thứ đều đang thể hiện sự bá đạo của anh ta.

Rồi thấy anh ta tay xách một bình rượu, loạng choạng đi tới, đi đến chỗ ngồi của Diệp Phùng, dừng bước chân lại, đưa bình rượu trong tay ra trước mặt anh, giọng nói ồm ồm: “Tên nhóc, con gái của nhà họ Đỗ tôi, không phải là ai cũng có thể cưới được đâu!” “Muốn làm con rể của nhà họ Đỗ tôi, thì tất nhiên phải được nhà họ Đỗ tôi đây công nhận. Hà Tổ Nghi là cháu gái của bà cô, dĩ nhiên cũng là em gái của tôi, muốn cưới em gái tôi, dễ thôi, hãy uống cạn bình rượu này trước đã!”

Hà Tố Nghi nhìn chằm chằm vào bình rượu đại khái to bằng lọ hoa trước mặt, có chút lo lắng nhìn Diệp Phùng, nhưng cô không hề lên tiếng, cô biết rằng đây là bài kiểm tra của nhà họ Đỗ dành cho Diệp Phùng, chỉ khi anh vượt qua được bài kiểm tra của nhà họ Đỗ thì anh mới đạt được sự công nhận của nhà họ Đỗ.

Không thể nào mà có tất cả mọi thứ cùng lúc được, nếu muốn nhà họ Đỗ chung sống hòa bình với Diệp Phùng thì nhất định phải bị làm khó dễ, chắc chắn không thể tránh khỏi điều này rồi!

Nhìn bình rượu ở trước mặt, khuôn mặt của Diệp Phùng không chút biểu cảm, vươn tay đặt lên trên bình rượu, hơi dùng sức, bình rượu không nhúc nhích tí nào, anh hơi ngước mắt lên, người đàn ông lực lưỡng đang ấn một tay lên bình rượu, nhìn anh bằng vẻ mặt trêu đùa.

Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên, đột nhiên sử dụng nội lực, một sức mạnh vô hình từ trên cánh tay truyền đến bình rượu, bùm! Bình rượu đang đóng chặt đột nhiên bay thẳng lên trời, cánh tay rắn chắc của người đàn ông đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh to lớn truyền từ trong bình rượu truyền đến cánh tay của anh ta l

Bich bich bich!

Sức lực lớn như vậy, phần dưới thắt lưng trực tiếp bất ổn, phải lui về phía sau năm bước liền, rồi mới có thể dừng lai!

Chỉ cần đơn giản một tay, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Phùng khể thay đổi, người đàn ông to lớn này là con cháu của nhà họ Đỗ, là một đại lực sĩ nổi tiếng một chiêu vừa rồi của Diệp Phùng tuy nói rằng không quá tài giỏi xuất sắc, nhưng người trong nghề vừa ra tay đã biết có được hay không, tối thiểu là về mặt thực lực, Diệp Phùng đã không làm bản thân phải xấu hổi “Rượu ngon!

Diệp Phùng thờ ơ cảm thần một tiếng, sau đó nâng bình rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhìn vò rượu rỗng lần lộn trên mặt đất, sắc mặt của tất cả mọi người lại thay đổi, đây không phải rượu bình thường, mà là loại rượu đặc biệt của nhà họ Đỗ, rất khủng khiếp đấy!

Người bình thường không quá ba ngụm là đã say bí tỉ rồi, đây là mười cân đấy, uống cạn trong một hơi, thử hỏi trong tất cả những người trẻ tuổi của nhà họ Đỗ thì cũng không có người có tửu lượng như vậy nữa đâu!

Tuy nhiên, đàn ông thì sẽ rất phóng khoáng, người nhà họ Đỗ lại càng như thế, sự ngay thẳng hào phóng của Diệp Phùng đã khiến cho một số người trong lòng có thiện cảm với anh, một người dễ chịu như vậy làm sao mà lại có thể là một kẻ gian trả độc ác được chứ?

Lúc này, một giọng nói của phụ nữ nhàn nhạt vang lên: “Đến nhà họ Đỗ lần đầu tiên để thăm hỏi các vị trưởng bối, đứa cháu rể này không phải là tay không đến đây đó chứ?”

Một đợt sóng chưa lặng yên thì một đợt lại nổi lên, Hà Tố Nghi vỗ đầu, hỏng bét rồi, trừ mấy cái đặc sản ra, hình như bọn họ thật sự không có chuẩn bị thứ gì cả!

Diệp Phùng khẽ cười, lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vương Khinh Lâm: “Thưa thầy, tất cả đồ đều đã mang đến rồi ạ!” “Khiêng vào đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.