Thấy Diệp Phùng mặt không biểu cảm, Hà Tố Nghi cắn môi, đột nhiên lên tiếng: “Diệp…
Diệp Phùng Diệp Phùng khựng lại, quay mặt sang nhìn cô, vẻ lạnh lẽo tan biến hết, thay vào đó là ý cười ấm áp hỏi: “Sao vậy?”
Hà Tố Nghi hơi đỏ mặt, giọng nói lo lắng: “Nhà họ Thẩm ở thành phố Hướng Dương này lấy thúng úp voi, không phải là dân chúng tầm thường như chúng ta có thể đối phó! Anh đừng xúc động Thấy vẻ mặt cay đắng của Hà Tố Nghi, trong lòng Diệp Phùng bỗng đau nhói.
Hà Tố Nghỉ bị sỉ nhục như vậy, thậm chí con gái suýt nữa mất mạng, chẳng lẽ cô không hận Thẩm Đặng sao? Hận chứ! Cô hận hơn bất cứ ai.
Nhưng cô có thể làm gì được đây? Đối với cô mà nói, nhà họ Thẩm chính là một cây cổ thụ che trời, cô không thể lay động nó. Cho nên cô chỉ có thể nhịn mọi sự tủi nhục, chỉ có thể sống một cách hèn mọn.
Anh là Đế Sư nổi tiếng khắp thiên hạ, được mọi người tôn sùng, nhưng cô chỉ là một người mẹ đơn thân chưa chồng mà chửa, bị người đời khinh thường thôi.
Thấy Diệp Phùng không có phản ứng gì, Hà Tố Nghỉ sốt ruột tiến lên cầm cánh tay anh nói: “Diệp Phùng, anh đánh Thẩm Đặng ra nông nỗi này, nhà họ Thẩm nhất định sẽ không tha cho anh! Tôi còn có chút tiền, đều sẽ gửi hết cho anh, bây giờ anh thuê xe rời khỏi nơi này đi, càng nhanh càng tốt!”
Nhìn cô gái lương thiện này, trái tim Diệp Phùng dần dần tan chảy. Đã đến lúc này rồi mà cô ấy vẫn chỉ quan tâm cho sự an nguy của mình thôi sao? Tố Nghị, xin lỗi em, bỏ lỡ năm năm đẹp nhất của em là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời tôi! Chẳng qua tôi sẵn lòng dùng quãng đời còn lại để đổi lấy sự hạnh phúc, vinh quang của em và Thi Nguyệt.
Lúc này, Thẩm Đặng cũng bắt đầu kêu gào: “Con tiện nhân này nói đúng! Nhà họ Thẩm bọn tao không phải là hạng phế vật như mày có thể đắc tội! Thả bổn thiếu gia ra ngay lập tức! Tao còn có thể suy xét xử nhẹ cho chúng mày!”
“Ồn ào.” Diệp Phùng nhẹ nhàng nói hai chữ, Thiết Chinh Nhạc hừ lạnh, vung tay tát thật mạnh, hai cái răng dính máu lập tức văng ra ngoài. Diệp Phùng cười bâng quơ, dịu dàng nói với Hà Tố Nghỉ: “Em ở đây chăm sóc cho.
Thi Nguyệt, tôi chỉ muốn đi nói đạo lý với cậu chủ nhà họ Thẩm này một chút thôi.”
Reng reng reng…
Ngay lúc này, trong một căn biệt thự vô cùng xa hoa nằm ở trung tâm thành phố Hướng Dương, tiếng chuông điện thoại đột nhiên dồn dập vang lên. Thẩm Vị Lăng vừa “vận động” trên người phụ nữ xong nhất thời bất mãn cầm máy: “A lô, đứa nào nửa đêm còn quấy rầy tao thế hả?!”
“Ba! Cứu con với! Cứu con với Thẩm Vị Lăng nhất thời sửng sốt.
“Con trai! Con trai con sao vậy?” Ông ta đương nhiên nhận ra đây là giọng của Thẩm Đặng. Hơn nữa ông ta còn nhận thấy giọng nói của Thẩm Đặng tràn đầy sợ hãi.
Im lặng một lát, sau đó giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Ông là Thẩm Vị Lăng?”
“Mày là thằng nào?!” Thẩm Vị Lăng nhất thời nổi lên sát khí, giọng điệu đe dọa: “Tao không quan tâm mày là ai, lập tức thả con trai tao ra! Bằng không tao nhất định sẽ cho cả nhà mày chết không có chỗ chôn!
“Ha ha ha! Vậy à? Vậy thì tôi cho ông cơ hội này. Tôi sẽ chờ ông nửa tiếng ở bệnh viện Từ Nhân! Nếu trong vòng nửa tiếng ông không đến…” Diệp Phùng nhìn Thẩm Đặng suy yếu bị †reo lên xà nhà, nở nụ cười lạnh lẽo: “Vậy thì tôi không dám bảo đảm con trai ông sẽ vẫn còn sống gặp lại ông đâu.”
Diệp Phùng cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Đặng: “Cậu Thẩm, cậu còn hài lòng với món quà này không?”
Giờ phút này, Thẩm Đặng đã không còn ngạo mạn như trước. Tay cậu ta bị treo cao trên xà nhà, trên đùi mỗi bên cắm một cái ống, máu tươi dần dần từ trong cơ thể cậu ta chảy vào chậu, chỉ chốc lát sau đã tích trữ hơn nửa chậu.
“Anh… Anh thả tôi đi!” Nhận thấy máu †rong người mình đang xói mòn, Thẩm Đặng thật sự sợ hãi, vẻ mặt van xin: “Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh! Van anh thả tôi đi!”
Diệp Phùng lại nở nụ cười như ác quỷ: “Lúc con gái tôi van xin cậu, cậu có tha cho con bé không? Cậu Thẩm, đừng sốt ruột, chờ ba cậu đến đây mới là lúc trò hay mở màn.”
Nửa tiếng sau, tòa nhà nhà họ Thẩm hoàn toàn rối ren, Thẩm Vị Lăng cầm chặt điện thoại, phẫn nộ gầm thét: “Bất kể là kẻ nào dám đụng vào con trai tao, tao cũng phải băm xác mày ra làm trăm mảnh!”
Toàn bộ thành phố Hướng Dương, không ít người phát hiện vô số thuộc hạ của nhà họ Thẩm đều hùng hổ xông về phía bệnh viện Từ Nhân. Ai đã chọc giận nhà họ Thẩm? Chẳng lẽ ngại mình sống lâu quá sao?
Đêm khuya nuốt chửng mặt đất, nhưng toàn bộ bệnh viện Từ Nhân lại được đèn pha chiếu sáng ngời. Đám người đông nghìn nghịt bao vây chung quanh bệnh viện.
Thẩm Vị Lăng đá văng cửa phòng, thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta trợn tròn mắt.
Con trai ông ta bị treo ngược lên cao, máu tươi đã trào ra khỏi chậu.
“Thả con trai tao ra!”
Diệp Phùng vẫn ngồi trên xe lăn, một mình đối mặt với đám đông nghìn nghịt, lại không hề hoảng sợ.
“Ông chính là gia chủ nhà họ Thẩm?
Không biết dạy con, ông có biết mình mắc tội gì không?”
Mình còn chưa hỏi tội Diệp Phùng thì cậu ta đã hỏi tội mình trước, Thẩm Vị Lăng cười phá lên: “Mày là cái thá gì mà lại dám chất vấn tao? Cho dù con trai tao đâm thủng thành phố Hướng Dương này thì cũng vẫn còn tao đây!”
“Thấy các người kiêu ngạo nhường này, vậy thì hôm nay tôi giết các người cũng không cần cảm thấy tội lỗi.”
“Giết tao ư? Ha ha ha ha!” Thẩm Vị Lăng đột nhiên cười ầm lên: “Thằng nhóc, mày còn chưa tỉnh ngủ hả? Mở to mắt chó của mày ra mà xem! Nhà họ Thẩm có hơn ngàn người, đã bao vây toàn bộ bệnh viện, mà mày chỉ có một người, hôm này kẻ phải chết chỉ có thể là mày!
Người đâu, xông lên cho tao! Ai lấy được đầu của nó, tao sẽ thưởng ba tỷ!”
Tiền thưởng cao chắc chăn sẽ có dũng phu. Tất cả thuộc hạ của nhà họ Thẩm đều mắt sáng lên, một đám tranh nhau xông tới.
Diệp Phùng không hề nhúc nhích. Ngay tại giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người đột ngột xuất hiện, tia sáng lạnh lẽo lóe lên, những kẻ tới gần Diệp Phùng đều kêu thảm thiết bay ngược ra ngoài.
Lưỡi đao chỉ xuống đất, máu tươi nhỏ giọt, Thiên Lang ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo vặn vẹo. Giọng nói như thẩm phán dưới địa ngục vang lên bên tai mọi người: “Muốn giết thầy của ta, đã hỏi thanh đao trong tay ta chưa?!”