**********
Chương 565: Đồng ý!
Khổng Hàm Tuấn sắc mặt rất khó coi, Diệp Phùng đơn giản là ngồi dưới đất mà ép tăng giá, đây là đang biến tưởng để ép ông ta, để ông ta phải phục tùng vô điều kiện! “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, danh tiếng của Đế Sư Diệp, ông già đây cũng đã nghe qua nhưng học viện Thiên Cơ luôn tuân thủ kỷ luật tự giác, không bao giờ tham gia vào bất kỳ cuộc tranh giành quyền lực nào, và chỉ để đào tạo người tài và góp phần tạo lợi ích cho nhân dân trên thế giới. "Nghe nói trong lòng Để Sư Diệp có hoài bão về thế giới. Nếu học viện Thiên Cơ có khối ung nhọt tồn tại lâu dài, thì người khổ sẽ là người dân của chúng ta mà thôi!" “Ông già coi như là mặt dày, và tôi xin thay mặt nhân dân thế giới thỉnh cầu Đế Sư Diệp một lần nữa, hãy làm sạch khối ung nhọt cho học viện Thiên Cơ của tôi, để trả lại một mảnh đất thuần khiết cho các sinh trò trên thế giới, và để tìm một bầu trời xanh cho mọi người dân trên thế giới
Trong khi nói, Khổng Hàm Tuấn đứng lên và cúi đầu với Diệp Phùng "Ba, không được!" "Viện trưởng không, ông
Khổng Hàm Tuấn xua tay và ngắn người khác nói, với tư cách của mình, không ai trên thế giới này có thể đủ khả năng nhận một bái của ông ta, nhưng vì các học giả trên thế giới, vì những học trò trong lòng mang hoài bão lớn, ông ta sẵn sàng từ bỏ thể diện này nhờ Diệp Phùng giúp đỡ!
Đối mặt với một vải của ông ta, Diệp Phùng không đáp lại, và Hà Tố Nghi cũng nhìn chằm chằm vào ông ta. Phải nói rằng Khổng Hàm Tuấn là một học giả vĩ đại có tâm với thế giới, và cũng là một học giả kiêu ngạo. Việc vái lạy của Khổng Hàm Tuấn không để cầu xin quyền lực trong tay bản thân anh, mà là phần tín ngưỡng của tất cả các học giả trên thế giới!
Người của học viện Thiên Cơ không khỏi trừng mắt nhìn Diệp Phùng, theo ý họ thì Khổng Hàm Tuấn đã làm một lễ lớn như vậy, mà Diệp Phùng ngồi đó không thèm để ý, đó chỉ chính xác là một sự sỉ nhục rất lớn.
Diệp Phùng lúc này mới chậm rãi đứng lên, nói thẳng với Khổng Hàm Tuấn: "Viện trưởng Khổng, ông có lòng bao dung với thiên hạ, họ Diệp tôi rất ngưỡng mộ, nhưng đây không phải là lý do để tôi phải ra tay!" "Tôi có thể nói với ông rằng bất cứ điều gì tôi yêu cầu Học viện Thiên Cơ cũng sẽ không bao giờ vi phạm các nguyên tắc của viện trưởng Khổng, và không có gì sẽ làm mất uy tín của Học viện Thiên Cơ!"
Sở dĩ Diệp Phùng làm ra chuyện này, tự nhiên cũng có sự suy tính riêng của anh!
Bản thân anh không phải là người thích quyền lực, nhưng anh đặc biệt được coi trọng như một nơi như học viện Thiên Cơ, nơi ươm mầm những tài năng giáo dục
Bởi vì tất cả những người đi ra từ Học viện Thiên Cơ, mười thì tám chín sẽ đi vào con đường làm quan
Cộng với chữ ký vàng của gia tộc nhà họ Khổng, nếu có thể hợp tác với học viện Thiên Cơ, chắc chắn sẽ chỉ có lợi mà không có hại cho con đường khai sáng của anh!
Nhưng anh cũng hiểu học viện Thiên Cơ không phải học viện của một mình nhà họ Khổng, nếu như anh không không xử sự mạnh mẽ hơn trước những người được gọi là trưởng lão này, bọn họ sẽ không bao giờ từ bỏ sự kiêu ngạo của mình mà hợp tác với anh đâu!
Dù sao thì ở trong mắt bọn họ, cái danh Đế Sư của anh chẳng qua cũng là một cái tên giả dối!
Làm sao mà Khổng Hàm Tuấn lại không hiểu Diệp Phùng đang nghĩ gì?
Những gì ông ta làm bây giờ đều là để vờ làm cho người của bên mình nhìn thấy. Ông ta lập tức nở một nụ cười gượng gạo, và từ từ đứng thẳng dậy, trên mặt hiện lên một tia cô đơn.
Diệp Phùng rốt cuộc là có mưu đồ riêng hay không, có thể tin anh ta được không, ông không hề hay biết.
Nhưng lời nói của Khổng Hàm Tuấn khá hùng hồn, chỉ cần anh đồng ý với ông ta ngày hôm nay, cho dù Diệp Phùng đưa ra yêu cầu khiến danh tiếng học viện Thiên Cơ trở nên thảm họa trong tương lai, thì ông ta cũng không thể không làm!
Không có gì khác, quy tắc đầu tiên trên phương châm của tổ tiên của Học viện Thiên Cơ là mười chữ. Giữ lời hứa, theo đến cùng, chết không hối hận! "Thầy ơi, đồng ý với anh ta đi!"
Khổng Hàm Tuấn kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn người vừa nói, không ngờ người đầu tiên ủng hộ Diệp Phùng lại thực sự là học sinh tự hào nhất của anh, Hoàng Thanh Triều!
Hoàng Thanh Triều làm sao có thể không hiểu nỗi lo lắng trong lòng của thầy giáo của mình, nhưng khi hiểu Diệp Phùng, không ai trong số những người có mặt tại đây không biết rõ bằng Hoàng Thanh Triệu!
Dù cả hai chưa từng gặp mặt nhưng Hà Tố Nghi đã có ơn cứu mạng với chính anh, còn Diệp Phùng thì có ơn cứu tộc với họ Ái Tân Giác La. Chỉ dựa vào việc phát hiện ra những vật thần như Thái Tuế, mà Diệp Phùng vẫn có thể từ bỏ lòng tham và thả anh ta ra. Chỉ riêng điểm này, anh ta đã tin rằng Diệp Phùng chắc chắn không phải là kẻ ác! "Thanh Triều, vấn đề này rất quan trọng. Nếu con muốn ba tin, thì con có thể nói cho ba con một lý do để thuyết phục đi!"
Hoàng Thanh Triều không nghe thấy Khổng Tuấn Kiệt nói gì, mà chỉ dùng đôi mắt trong veo đối diện với đôi mắt của Khổng Hàm Tuấn.
Đối với một học sinh mà bản thân mình đã tận mắt nhìn thấy từ khi còn nhỏ đến lớn, bất kể là phẩm chất hay hành vi đạo đức thì ông còn hiểu Hoàng Thanh Triều hơn cả Khổng Tuấn Kiệt. Cuối cùng, trong mắt Khổng Hàm Tuấn một tia sáng lóe lên: "Được rồi! Tôi hứa với anh!" "Ba!" "Viện trưởng Khổng." "Mọi người hiện tại không cần nói thêm gì, trước mắt, có cách nào tốt hơn không?" Những câu nói nhàn nhạt của Khổng Hàm Tuấn đã chặn miệng tất cả mọi người, đúng vậy, bây giờ có cách nào tốt hơn không?
Nếu giờ không đồng ý với Diệp Phùng, vậy thì việc Học viện Thiên Cơ lụi bại sẽ là một kết cục không thể tránh khỏi, nếu như đồng ý với anh ta, thì ai có thể nói trước tương lai?
Sau khi cân nhắc, quyết định của Khổng Hàm Tuấn quả là lựa chọn tốt nhất.
Khi quyết định thực sự được đưa ra, hòn đá lớn trong lòng Khổng Hàm Tuấn cuối cùng cũng được đặt xuống, ông hít một hơi thật sâu, nhìn những người đang chán nản, cười lớn và nhìn Hà Tố Nghi: "Bà Diệp, hôm nay lần đầu gặp mặt, cô với tôi vừa gặp đã quen, không biết cô có đồng ý làm học trò của ông già này giống như Thanh Triều không? "
Ngay khi những lời này nói ra, tựa như sấm dậy!
Học viện Thiên Cơ luôn khắc nghiệt trong việc thu nhận học trò, để trở thành học trò của Khổng Hàm Tuấn lại càng khó hơn!
Và học viện Thiên Cơ luôn kế thừa văn hóa con gái bất tài thì mới là đức độ của Nho giáo suốt hàng nghìn năm qua, nên học viện Thiên Cơ đối với con gái mà nói, đó là một nơi chỉ có thể mơ ước chứ không thể chạm tới.
Nghe thấy lời mời của Khổng Hàm Tuấn, Diệp Phùng đã nhìn ông ta một cách sâu xa. Ai cũng nói người già thành tinh, quả đúng không sai l
Cái gì mà vừa gặp mà như đã quen. Diệp Phùng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không hề tin mấy câu nói giả dối đó. Xem ra người theo Nho giáo họ Khổng này vẫn còn rất kiêng kị anh, mà sự yêu thương chiều chuộng của anh đối với Hà Tố Nghị đã được chứng minh rõ ràng qua việc mất tích!
Vì vậy, ông ta nhường một bước, sau đó thu Hà Tổ Nghi về dưới trướng của mình, lúc đó Hà Tổ Nghi cũng là người của Học viện Thiên Cơ, nếu dám lợi dụng Học viện Thiên Cơ thì cũng phải nể mặt Hà Tổ Nghi, và bản thân anh cũng phải suy xét ba phần
Đúng là gừng càng già càng cay, đến cả Diệp Phùng cũng phải thán phục, sự tính toán của Khổng Hàm Tuấn quả thực rất đáng kinh ngạc!