Đế Sư Xuất Sơn

Chương 126: Chương 126: Đột nhiên xuất hiện cướp bóc




Diệp Phùng và Âu Dương Ngọc Duyên cũng không quan tâm đến tranh chấp nữa, lập tức nhanh chóng quay đầu lại thì nhìn thấy bốn tên đàn ông đội mũ trùm đầu, chỉ để hở mỗi đôi mắt, trong tay cầm súng xông thẳng vào ngân hàng.

“Ngồi hết xuống cho tôi!”

Gã đàn ông một mắt dẫn đầu đám cướp hét lớn một tiếng, giọng điệu đầy đe dọa.

Người bình thường trong đại sảnh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, ai nấy kêu gào thảm thiết.

“A, cướp, mọi người chạy mau!”

Một người phụ nữ mặc váy xanh la hét, vô thức chạy ra phía cửa.

“Mẹ cô, không phải tôi bảo tất cả ngồi xổm xuống rồi sao? Vậy mà cô còn dám chạy hả? Đây là coi lời tôi nói không ra gì đúng không?”

Gã một mắt la mắng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

Khẩu súng trong tay anh ta đột nhiên phát ra một viên đạn, viên đạn găm thẳng vào chân người phụ nữ mặc váy xanh, khiến cô ta khuyu xuống, không thể đứng dậy được nữa.

Cô gái mặc váy xanh hét lên một tiếng thất thanh, máu chảy dài xuống chân, một lúc sau đã loang ra một mảng lớn, mặt đất đầy máu, trông vô cùng đáng sợ.

“Hét lên một tiếng thì ông đây bắn một tiếng.”

Gã đàn ông một mắt chĩa súng vào đầu người phụ nữ, người phụ nữ tái xanh mặt vì sợ hãi, vì sợ cái mạng như của mình sẽ mất ngay tại chỗ nên cô không dám nói thêm một lời nào.

Mặc dù người phụ nữ váy xanh cảm thấy chân mình rất đau, nhưng so với tính mạng của chính mình, nỗi đau này không đáng kể!

“Ai chạy, tôi sẽ giết người đó!”

Khuôn mặt gã đàn ông một mắt mang vẻ chết chóc uy hiếp những người xung quanh.

Nhìn thấy vũ khí trong tay bốn tên bịt mặt cùng với khuôn mặt lãnh lẽo đầy chết chóc, tất cả đều rùng mình, khiếp sợ, không dám nói lời nào nữa, cả đám ngoan ngoãn ngồi xổm, ôm đầu.

“Lấy tiền ra!”

Gã đàn ông một mắt xách bao lên quầy, lạnh lùng nói.

Ba tên cướp còn lại đứng canh cửa, quan sát đám đông trong sảnh.

Cả bốn tên này đều cầm súng trên tay, người nào người nấy trong đám đông đều run lên bần bật, sợ hãi không ngừng.

“Đại ca, tiền đây.”

Một người phụ nữ trung niên trong quầy run run móc hết tiền ra, dưới sự uy hiếp từ họng súng đen ngòm, cô ấy không dám chống cự!

Bốn tên cướp vô cùng thành thạo, hiển nhiên là đã được đào tạo bài bản, phân công lao động trước sau rõ ràng, nhanh nhẹn, chỉ sau một thời gian chiếc túi đã đầy ắp tiền, ít nhất cũng phải lên đến vài trăm triệu.

Nhìn thấy bốn tên cướp đã lấy xong tiền, đang định chạy trốn, sắc mặt Âu Dương Ngọc Duyên có chút thay đổi, chuẩn bị đứng dậy, nhưng ngay sau đó, cả người cô đã bị Diệp Phùng kéo xuống, ấn xuống sàn!

“Chị gái Âu Dương à, cô muốn làm gì?”

“Khốn kiếp, tôi muốn đi bắt bốn tên cướp này, anh kéo tôi xuống làm gì vậy hả?”

Cả người bị Diệp Phùng ấn xuống, khuôn mặt yêu kiều của Âu Dương Ngọc Duyên tràn đầy tức giận.

“Trong tay họ đều có súng. Cô cho rằng một mình mình có thể đánh bại cả bốn tên hay sao?”

Diệp Phùng thấp giọng.

Có thể thấy Âu Dương rất có tỉnh thần chính nghĩa, nhưng mà đầu óc thì không được tốt cho lãm!

Thoạt nhìn, bốn tên này là những tên côn đồ được đào tạo bài bản, có kỹ năng tốt, ra tay tàn độc, mấy tên đó sẽ không vì thấy bạn xinh đẹp mà mở lòng!

Chỉ cần Âu Dương Ngọc Duyên dám xông lên trước thì chắc chắn sẽ bị bắn một phát chết tươi!

“Khốn nạn! Tôi là cảnh sát, nhìn thấy cướp mà không đi bắt thì chẳng lẽ trừng mắt nhìn đám cướp đó chạy trốn?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Ngọc Duyên tức giận, giọng điệu đầy chính trực!

Đôi mắt Diệp Phùng kẽ động!

Cảnh sát?

Bây giờ đến lượt Diệp Phùng bị bất ngời Đường đường là viên ngọc quý của nhà họ Âu Dương, hóa ra lại là cảnh sát?

Chẳng lẽ nhà họ Âu Dương không sợ con gái ngọc ngà của mình gặp phải nguy hiểm sao?

Tuy nhiên, đây không phải là lúc để nghĩ đến vấn để này, Âu Dương Ngọc Duyên có thể có chút sức mạnh, nhưng liệu cô có thể chiến đấu với bốn tên cướp cầm súng trong tay?

Câu trả lời đương nhiên là… Đánh không lại!

“Tên thối tha, mau tránh ra! Nếu anh không cứu người thì đừng làm lỡ dỡ đến việc tôi cứu người khác!”

Âu Dương Ngọc Duyên sốt ruột gầm gừ với anh.

“Cô Âu Dương, cô cho rằng trên người bọn họ chỉ có súng thôi sao?”

Diệp Phùng hạ giọng, giọng điệu đặc biệt thận trọng.

Nếu bốn tên cướp này chỉ có súng trên người thì Diệp Phùng đã ra tay từ lâu, hạ gục cả bốn tên đó, sở dĩ anh không ra tay là vì phát hiện ra bốn người này đang đeo thuốc nổ bên người!

Đó là chất nổ, chỉ cần một người kích nổ nó, tất cả mọi người trong hội trường sẽ bị nổ tung thành tro bụi.

Đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên, hóa ra là có người đã báo án, cục công an gần đó chạy tới!

“Những tên cướp bên trong kia nghe cho rõ đây, các người đã bị bao vây rồi, bỏ vũ khí xuống, mau ra đầu hàng!”

Một tên đầu bẹt cầm loa hét vào phía bên trong ngân hàng.

Bên cạnh đầu cua, các nhân viên cảnh sát từ hàng chục đồn cảnh sát đã cầm súng chĩa về phía trong ngân hàng.

Âu Dương Ngọc Duyên vừa nghe tiếng cảnh sát kêu bên ngoài thì mừng rỡ, cô biết rằng người của mình đến rồi, vậy thì cũng không phải sợ đám cướp này nữa.

Cô cảm thấy có mình rồi thêm mười mấy người bên ngoài thì cũng dư sức để đối phó với đám cướp.

Vút!

Nghĩ đến đây, Âu Dương Ngọc Duyên đột nhiên từ trên mặt đất bật dậy, giống như một con báo. Khi bọn cướp còn đang chú ý đến bên ngoài, cô đột nhiên lao tới tên đàn ông gần nhất, tên đàn ông đó không chút phòng bị liền bị cô vật xuống đất. Âu Dương Ngọc Duyên giật súng trong tay anh ta, chỉ vào đầu của tên đó, lớn tiếng nói: “Không được nhúc nhích!”

“Cô là ai, mau buông anh em tôi ra!”

Nhìn thấy anh em mình bị Âu Dương Ngọc Duyên cầm súng dí vào đầu, sắc mặt gã đàn ông một mắt thay đổi, lạnh giọng nói.

“Không quan trọng tôi là ai. Điều quan trọng là các anh đã bị bao vây. Bỏ vũ khí xuống thì may ra các anh vẫn còn đường sống sót. Nếu còn ngoan cố thì chỉ có duy nhất một con đường chết!”

Âu Dương Ngọc Duyên cười lạnh, trong mắt tràn đầy khí lạnh!

Là một cảnh sát có tinh thần trượng nghĩa, cô ấy không hề tỏ ra chút lưu tình với những tên cướp này!

Diệp Phùng đang ngồi xổm trên mặt đất, trên khuôn mặt hiện lên ba vạch kẻ đen xì!

Đối với hành động ra mặt của Âu Dương Ngọc Duyên, anh chỉ cảm thấy cạn lời.

Chị gái à, chị thấy chỉ cần mình có đủ lòng chính nghĩa rồi nên không cần dùng đến IQ sao?

Những tên to xác này chỉ cần nhìn thoáng qua là biết trên người bọn họ có mang theo thuốc nổ. Trong tay cô ấy cũng chỉ có mỗi một khẩu súng, khác gì lấy trứng chọi đá đâu.

Quả nhiên, gã một mắt nở nụ cười man rợ, đột nhiên vén áo khoác lên để lộ ra đống thuốc nổ bên trong, lạnh lùng nói: “Thả anh em tôi ra, nếu không tôi châm thuốc nổ, đến lúc đó mọi người cùng nhau chết!”

“Trên người anh còn có loại này sao?”

Trong chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Ngọc Duyên liền thay đổi, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

Cô biết rằng một khi gã đàn ông một mắt châm ngòi đống thuốc nổ trên người anh ta thì toàn bộ đại sảnh này sẽ bị san bằng. Mà trong tình trạng khoảng cách gần như vậy, cô không thể chạy trốn, những người vô tội kia cũng sẽ vì cô mà bị chôn vùi!

Âu Dương Ngọc Duyên đột nhiên do dự, từ giây phút lựa chọn làm cảnh sát, cô đã không xem nhẹ sống chết của bản thân!

Nhưng nếu chỉ có một mình cô thì cùng lắm là hy sinh vì chính nghĩa, nhưng lại có nhiều người như vậy, cô chỉ sợ rút dây động rừng nên không dám bắn.

Bởi vì những người dân bình thường này đều VÔ tội!

“Binh!”

Ngay khi Âu Dương Ngọc Duyên đang ngây người thì gã đàn ông một mắt bất ngờ ra tay, đấm vào tay phải của cô, hất văng súng đi, sau đó chĩa súng vào đầu cô, chuẩn bị bóp cò.

“Đại ca, chờ một chút!”

Đột nhiên, tên đàn ông to lớn đứng ở cửa nói.

“Thằng hai, người phụ nữ này có võ, giữ lại chính là tai họa ngầm!”

Gã đàn ông một mắt lạnh lùng liếc người tên ông ở cửa, giọng điệu có chút bất mãn.

“Đại ca, chúng ta đã bị cảnh sát bao vây, muốn đi ra ngoài cần con tin. Người phụ nữ này, trông sáng sủa, xinh xắn, giá trị không nhỏ. Có vẻ như là một nhân vật lớn, vậy thì đương nhiên, cảnh sát không dám manh động. Cô ta vừa vặn thích hợp làm con tin cho chúng ta!”

Rõ ràng tên Thằng hai kia là khá mưu mô, đột nhiên nghĩ đến việc sử dụng con tin để thoát ra ngoài.

“Thằng hai, cậu không hổ danh làm quân sư của chúng ta, đầu óc cũng thật nhanh nhẹn.

Dùng người phụ này làm con tin để giúp chúng ta ra ngoài!”

Gã đàn ông một mắt khen ngợi Thằng hai một câu, sau đó lấy dây thừng trói Âu Dương Ngọc Duyên lại, chĩa súng vào đầu cô rồi bước ra ngoài.

“Chậc chậc chậc, quả nhiên rắc rối to rồi…”

Nhìn thấy gã đàn ông một mắt cùng những người khác đưa Âu Dương Ngọc Duyên ra ngoài, Diệp Phùng hơi ngẩng đầu lên. Tuy rằng có hơi lo lắng về chỉ số IQ của cô, nhưng Diệp Phùng đương nhiên sẽ không chống mắt ngồi xem mà không làm gì.

Bất kể thân phận của cô ấy là thế nào thì việc Âu Dương Ngọc Duyên xả thân vì chính nghĩa cũng xứng đáng để Diệp Phùng giúp đỡ!

Nhưng mà, hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm tốt nhất để cứu người, Diệp Phùng ẩn thân trong bóng tối, giống như một con chim ưng đang chờ bị săn đuổi, nhìn chằm chằm từng cử động của con mồi!

“Đội phó, anh nhìn con tin bị bọn cướp bắt giữ xem, sao lại giống đội trưởng của chúng ta vậy nhỉ?”

Nhìn thấy người đàn ông một mắt đưa Âu Dương Ngọc Duyên đi ra ngoài, người cảnh sát đầu đỉnh ở bên ngoài mới nhìn kỹ hơn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tay chân đột nhiên lạnh cóng hơn phân nửa!

Đây không phải là Âu Dương Ngọc thì còn có thể là ai nữa?

Tiêu rồi!

Anh ta biết rõ, thân phận thực sự của cô gái này!

Không chỉ là đội trường đội điều tra hình sự của cục an ninh Thủ đô, mà còn là con gái duy nhất của nhà họ Âu Dương, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì với cô thì có lẽ toàn bộ Đế đô sẽ chấn động…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.