Khi Hà Sâm và Diệp Phùng vào hội trường thì vô số ánh mắt nhất thời nhìn chăm chú về phía họ, có kinh ngạc, có khinh thường, đa phần là cười nhạo sung sướng. Tiếng xì xào bàn tán truyền vào tai Diệp Phùng.
“Ái chà, kia không phải là Hà Sâm sao?
Mới bị đuổi ra mà sao lại quay về? Chẳng lẽ còn chưa ăn đòn đủ? Ha ha ha…”
“Suyt, ông nói nhỏ thôi! Hà Sâm bây giờ không phải là gia chủ của gia tộc hạng hai trước kia đâu! Chẳng lẽ ông chưa từng nghe nói thanh thế lúc gả con gái của ông ta?”
“Đương nhiên tôi nghe rồi, nhưng thế thì đã sao? Hôm nay ông ta đắc tội với công tử nhà chủ tịch tỉnh Sơn Đông! Nghe bảo mẹ chính là cô chủ xuất thân từ danh gia vọng tộc thủ đô! Lần này ông ta gặp phải xương cứng rồi!”
Lúc này, Hà Tố Nghi tiến lên kéo Diệp Phùng lại, cắn môi lo lắng nói: “Diệp Phùng, anh… anh đừng xúc động.”
Diệp Phùng cười trấn an võ mu bàn tay của cô: “Em yên tâm, con người anh chỉ cần có thể nói đạo lý thì sẽ cố gắng không ra tay.
Em với Thi Nguyệt chờ ở đây đi, anh đi một lát sẽ quay về.”
Ngay khi Diệp Phùng vừa bước đi mấy bước thì bỗng có tiếng thét kinh hãi vang lên, ngay sau đó là tiếng bạt tai vang dội cùng với tiếng chửi rủa: “Cô bị mù hả?”
Diệp Phùng quay lại, thấy Hà Tố Nghỉ ôm má phải sưng vù, tội nghiệp nhìn một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.
“Gô… Sao cô lại đánh người?”
“Đánh cô ư? Đánh cô là còn nhẹ đấy! Cô biết bộ đồ của tôi bao nhiêu tiền không?” Cô †a trang điểm diêm dúa, vẻ mặt ngạo mạn vô cùng, vết rượu vang bị đổ trên bộ lễ phục lộng lẫy vô cùng rõ ràng.
“Tôi chỉ lỡ đụng trúng cô mà thôi, nhưng tôi có thể nói xin lỗi, cũng có thể bồi thường tổn thất cho cô, tại sao cô lại đánh tôi?!”
“Ái chà chà, một con phò mà cũng dám cãi tao hả?” Cô ta nổi giận, giơ tay lên muốn đánh tiếp, đột nhiên cổ tay bị giữ chặt, còn chưa kịp thấy rõ thì má phải của cô ta đau nhói, khó tin nhìn người xa lạ trước mặt mình: “Anh… Anh dám đánh tôi?!”
Diệp Phùng kéo Hà Tố Nghi ra sau lưng, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đánh vợ tôi, tại sao tôi không thể đánh cô? Chỉ vì trông cô giống con người sao?
Dương Mị cất tiếng hét sắc lẹm, chỉ vào Diệp Phùng: “Anh… Anh biết tôi là ai không?
Tôi chính là ngôi sao! Có tin tôi nói một câu, fans hâm mộ của tôi nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm anh chết đuối không?”
Diệp Phùng khinh miệt nhìn cô ta: “Tôi không biết fans của cô có dìm chết tôi được hay không, nhưng tôi biết nếu cô còn dám ồn ào thêm một câu thì nửa bên mặt kia của cô cũng đừng hòng lành lặn.”
Khí thế lạnh lẽo trút lên đầu Dương Mị, cô †a phản xạ ôm má trái, há hốc mồm, nhưng không nói được một lời.
“Ái chà, sao nơi này lại náo nhiệt thế?”
Đột nhiên, một giọng nói ngả ngớn vang lên, đám đông vây xem lập tức cung kính nhường đường, một gã đàn ông ăn mặc cao quý ngạo mạn bước vào. Thấy hắn ta xuất hiện, Dương Mị như tìm được chỗ dựa, lập tức nhào vào lòng hắn ta khóc kể, thêm mắm thêm muối chuyện vừa rồi.
Nghe Dương Mị đổi trắng thay đen, Diệp Phùng cười lạnh, chẳng buồn phản ứng cô ta.
Anh đau lòng xoa má phải của Hà Tố Nghỉ: “Đau không? Cần anh bôi thuốc không?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Khoan đã!” Hắn ta chậm rãi tiến đến gần, mặt mày ngạo mạn: “Hất rượu lên váy, còn đánh người, cứ thế muốn bỏ đi sao?”
Diệp Phùng dừng bước, lạnh lùng nhìn hắn †a: “Không thì cậu còn muốn thế nào?”
Gã đàn ông ngạo mạn nói bằng giọng bố thí: “Hôm nay bổn thiếu gia đang vui, cho nên không gây khó dễ cho mày. Làm bẩn quần áo của bồ tao thì ít ra cũng phải bồi thường, đúng không?”
Diệp Phùng gật đầu: “Cậu nói đúng, nên bồi thường.”
Dương Mị âm trầm nhìn Diệp Phùng: “Bộ váy này là do bậc thầy thời trang Cames của nước Mỹ đích thân chế tạo, trị giá 3 tỷ đồng!
Hơn nữa trên thế giới này chỉ có duy nhất một bộ, cho nên không thể chỉ đo lường giá trị của nó bằng đồng tiền.”
“Nên cô muốn chúng tôi đền cho cô 3 tỷ sao?” Diệp Phùng nhướng mày cười.
“Tôi không thiếu tiền, nhưng bộ váy này có ý nghĩa quan trọng với tôi, cho nên tôi muốn anh đền cho tôi một bộ giống y hệt Diệp Phùng thở dài, bóp trán: “Đúng là chuyện khó xử đấy…
Dương Mị đắc ý, ánh mắt cực kỳ ác độc, nhất là lúc nhìn Hà Tố Nghỉ, ngôn ngữ càng độc ác hơn: “Nếu các anh không thể đền nổi thì kêu con tiện nhân này lột hết quần áo, sau đó cút khỏi nơi này!”
Diệp Phùng ngẩng đầu nhìn Dương Mị, nở nụ cười quái dị: “Cô có chắc là muốn tôi đền một bộ giống hệt không?”
Diệp Phùng chắc chăn anh không đền nổi, vội nói: “Đương nhiên! Phải giống như đúc!”
“Chờ!” Nói xong, Diệp Phùng gọi điện thoại, nội dung rất đơn giản, chỉ mấy phút ngắn ngủi đã cúp máy, xòe tay nói: “Quần áo của cô sắp tới rồi.”
“Hừi Giả vờ giả vịt!” Dương Mị khinh miệt: “Dù tôi chờ cả ngày thì anh cũng không thể lấy được một bộ do chính bậc thầy Cames…”
Nhưng cô ta còn chưa nói xong thì một người hớt hải chạy vào hội trường.
“Sao anh lại vào đây?”
Thấy người quản lý đầy bối rối, Dương Mị bất mãn nói.
“Vừa rồi bậc thây Cames mới gọi điện thoại cho tôi, nói là sẽ chế tạo thêm một bộ khác giống với bộ lúc trước đã làm cho cô, muộn nhất ba tiếng sau sẽ vận chuyển đến tay tôi bằng máy bay, hơn nữa… Hơn nữa… Nói đến đây, người quản lý rõ ràng bối rối: “Bậc thầy Cames còn nói đây là lần cuối cùng sẽ chế tạo quần áo cho cô, thân phận người phát ngôn đã hẹn trước cũng bị hủy bỏ. Dương Mị, rốt cuộc cô đã làm gì đắc tội bậc thầy Cames vậy?”
Thân là một ngôi sao lưu lượng, công ty sau lưng Dương Mị đã tốn vô số tiền tài và tinh lực mới nâng đỡ cô ta đến vị trí như bây giờ. Thân là bậc thầy thời trang trên toàn cầu, tác phẩm mới của Cames năm nay cho Dương Mị làm người phát ngôn không thể nghỉ ngờ giúp danh vọng của cô ta tăng vọt, công ty thậm chí không tiếc trả giá đắt để Dương Mị có thể dẫn dắt trào lưu thời trang mới, kiếm thêm một đợt tiền cho công ty.
Nhưng tất cả bỗng nhiên hóa thành hư vô!
“Đừng sốt ruột. Bất ngờ còn nằm ở đằng sau nữa cơi”
Diệp Phùng mỉm cười. Vừa dứt lời, điện thoại của người quản lý lại vang lên. Nhưng lần này nghe xong, vẻ mặt quản lý trở nên nghiêm túc: “Vâng, tôi đã hiểu, tôi sẽ thu xếp ngay!”
Người quản lý cúp máy rồi nghiêm túc nhìn Dương Mị: “Dương Mị, tôi mới nhận được thông báo mới nhất từ công ty, bây giờ tôi xin báo cho cô biết, cô đã bị buộc thôi việc! Tất cả hợp đồng phát ngôn và kịch bản đều bị hủy bỏ, bởi vì cô khiến công ty bị tổn thất nên sẽ có luật sư liên lạc với cô!” Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Dương Mị đứng ngẩn người tại chỗ, gương mặt tinh xảo tràn đầy khó tin: “Tại sao lại như vậy? Sao có thể như vậy?”
Cô ta nhất thời bối rối. Không có công ty ủng hộ thì cô ta chỉ là một phế vật ngay cả quét rác bưng bê cũng không làm đượ!
c “Anh yêu, giúp em với! Chỉ có anh mới giúp được em Người đàn ông kia hoàn toàn không quan †âm Dương Mị van xin, nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt từ khinh thường dần trở nên sâu thẳm.
“Tất cả đều là do anh hả?”
“Làm hỏng váy của cô ta, tôi đền cô ta một cái khác giống hệt, hợp tình hợp lý. Cô ta tát vợ tôi một cái, tôi cũng trả lại cô ta một cái tát, cũng là hợp lý. Nhưng cô ta sỉ nhục vợ tôi, ha ha… Chúng tôi không phải chó điên, khinh thường mắng chửi người khác, cho nên gậy ông đập lưng ông chẳng lẽ không hợp tình hợp lý hay sao?”