Trên đường quay trở về, Hà Tố Nghỉ nhìn chằm chằm Diệp Phùng. anh sờ mũi của mình rồi cười nói: “Sao vậy? Trên mặt anh có dính cái gì sao?”
“Diệp Phùng, mấy thầy kia đều là học trò của anh hết sao?”
“Ừ… cũng có thể coi là thế!”
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu học trò vậy?” . ngôn tình sủng
“Cái này… anh cũng không rõ lắm…”
Diệp Phùng cười gượng nói: “Thật ra là có rất nhiều người anh mới chỉ gặp qua có một lần, hoặc là chỉ nói với họ đôi ba câu nhưng họ cứ nhất quyết gọi anh một tiếng thầy, em nói xem anh cũng đâu biết phải làm thế nào?”
“Nhưng mà…”
“Thôi mà, Tố Nghi!”
Diệp Phùng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này nữa. Anh sợ là Hà Tố Nghỉ, một người vẫn luôn muốn sống những ngày tháng bình yên, nhất thời không chấp nhận được nên anh đã vội vàng lấy điện thoại của mình ra rồi ngắt lời cô: “Vừa rồi anh mới nhận được thông báo ứng tuyển của Học viện Đông Phương, sợ là không kịp giờ nên anh phải nhanh chóng đi thôi!”
Nhắc đến việc chính nên Hà Tố Nghỉ đành phải gác lại những thắc mắc ở trong lòng mình, cô vội vàng nói: “Học viện Đông Phương ư? Lễ nào chính là Học viện Đông Phương, một trong mười trường danh giá nhất thủ đô sao?”
Diệp Phùng vừa cười vừa gật đầu nói: “Đúng thế”
“Trời ạ!”
Lúc đầu Hà Tố Nghi rất kinh ngạc rồi sau đó cô lại tỏ ra vô cùng vui mừng nói: “Em có nghe đến danh tiếng của học viện này rồi, đó là một học viện danh giá vô cùng xa hoa”
“Lương giáo viên dạy ở đó cao lắm đấy!”
“Diệp Phùng, anh cố lên, em tin rằng chắc chắn anh sẽ ứng tuyển thành công thôi.”
Nhìn gương mặt vui vẻ của Hà Tố Nghỉ, Diệp Phùng mỉm cười sờ đầu cô. Đây chẳng phải là điều hạnh phúc giản đơn nhất của một người bình thường sao?
Kiếm được công việc lương cao thì vui vẻ, sẽ phấn kích cả một ngày vì đi chợ mua được thức ăn rẻ. Đây mới là cuộc sống nên có của một người bình thường.
“Ừ, anh nhất định sẽ ứng tuyển thành công Sau khi Diệp Phùng tạm biệt Hà Tố Nghị, anh bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng tới cổng Học viện Đông Phương.
Khi chiếc xe dừng lại, Diệp Phùng ngẩng đầu lên nhìn cánh cổng trường uy nghỉ hùng vĩ, anh nhìn xong cũng không khỏi cảm thán trong lòng.
Đây chính là học viện danh giá nhất ở thủ đô, mỗi một viên ngói, mỗi một viên gạch đều thể hiện rõ sức quyến rũ của đồng tiền!
Nghe nói người có thể theo học ở đây chỉ có ba loại.
Một là con cái nhà giàu, hai là con ông cháu cha, và cuối cùng là những người học cực kỳ giỏi.
Người ta thường nói giáo dục chính là thứ công bằng nhất trên thế giới này, chỉ cần bạn bằng lòng cố gắng thì sẽ có ngày bạn tài năng nổi bật hơn người khác.
Thế nhưng, Diệp Phùng chỉ khit mũi coi thường câu nói này thôi.
Đúng là buồn cười thật chứ.
Do Học viện Đông Phương được đầu tư nhiều tiền bạc nên nhà trường đã có được cơ sở vật chất, trang thiết bị dạy học tân tiến nhất, và có được đội ngũ giáo viên chất lượng nhất nữa.
Nếu một học sinh có được tài năng thiên bẩm như thế nào mà chỉ được dạy dỗ bởi một giáo viên tốt nghiệp từ một trường đại học bình thường. Dù cho giáo viên đó có dùng hết †ất cả khả năng của mình thì có thể dạy cho học sinh đó được bao nhiêu kiến thức chứ?
Nhưng với một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ vừa tài hoa và mưu trí như Diệp Phùng, chỉ cần anh bằng lòng thì hoàn toàn có thể dạy ra được vô số nghiên cứu sinh sau tiến sĩ hàng đầu khác.
Trên thế giới này, trước nay không có cái gọi là chỉ cần bạn bằng lòng cố gắng thì sẽ có thể đạt được một kết quả như mình mong muốn cả.
Ngay từ ban đầu, vạch đích mà bạn hằng mong muốn đạt được thì đã là xuất phát điểm của một số người rồi.
Trong lúc Diệp Phùng đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng vang lên tiếng huýt sáo vang trời, anh vô thức tránh đi, một quả bóng rổ bay vèo một cái sượt qua má của anh đập mạnh vào thùng rác ở bên cạnh.
Bởi vì lực quá lớn nên đã làm lõm hẳn xuống một chỗ trên chiếc thùng rác làm bằng sắt.
Nếu không phải do Diệp Phùng tránh nhanh thì quả bóng đấy đã đập thẳng vào đầu anh rồi, hậu quả anh cũng không dám nghĩ đến nữa.
Lúc anh đang định tìm kiếm chủ nhân của quả bóng thì có một giọng nói đột nhiên vọng đến từ phía sau lưng anh: “Này, cái người phía trước kia”
“Đúng vậy, nói mày đó, ăn mặc y như mấy thằng nhà quê lên thành phố làm việc vậy ý, còn không mau cầm bóng lại đây cho ông mày?”
Diệp Phùng quay đầu lại nhìn, đôi mắt anh dần trở nên lạnh lùng.
Có bốn năm chàng thanh niên mặc đồng phục của trường Đông Phương đứng cách anh không xa!
Đứng đầu là một người có vẻ mặt vênh vênh váo váo, trông rất bướng bỉnh, cậu ta kiêu ngạo nhìn anh.
“Con mẹ mày! Thích nhìn không, móc mắt giờ! Không nghe thấy ông đây gọi mày à?”
Lúc này Chu Huân Dương cảm thấy rất khó chịu.
Cậu ta vừa nhìn là biết Diệp Phùng là một người đàn ông nghèo nàn thấp hèn, thế mà anh lại dám ngó lơ những gì cậu ta nói!
Lễ nào anh không biết, giá bộ đồng phục trên người cậu ta cũng bằng thu nhập của một người bình thường trong vòng một năm sao?”
“Cậu là người ném bóng ư?”
Diệp Phùng lạnh lùng nói.
Nếu như cậu ta chỉ là cô tình ném phải Diệp Phùng, chỉ cần cậu ta thành tâm xin lỗi thì anh sẽ tha thứ cho cậu ta. Thế nhưng cậu †a suýt chút nữa gây ra hoạ lớn mà vẫn không có một chút áy náy nào. Điều này cũng đủ để chứng minh bình thường thằng nhóc này cũng hung hăng, ngang ngược như thế rồi.
Cũng may là thân thủ của anh tốt mới tránh đi kịp thời, nếu đổi thành một người bình thường khác thì nhất định sẽ bị quả bóng đó bay trúng đầu. E là quả bóng đó có thể đập người đang sống sờ sờ đến chết tươi ấy chứ.
“Chao ôi!”
Vẻ mặt Chu Huân Dương vênh vênh váo váo, cậu ta đi đến trước mặt Diệp Phùng đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, trong đôi mắt chứa đầy sự khinh thường: “Là ông mày ném đấy thì sao! Mày thích ý kiến không?”
Diệp Phùng cau mày lại, giọng nói của anh lạnh lùng nhưng cũng rất ôn hoà: “Cậu có biết quả bóng vừa rồi suýt chút nữa là ném phải †ôi không?”
“Đừng nói là chưa đụng vào, mà có đụng vào rồi thì có làm sao?”
Chu Huân Dương không có một chút áy náy nào tiếp tục nói: “Tiền tiêu vặt của ông đây cũng đủ để mày sống trong viện đến chết đấy.”
“Ha ha…”
Những nam sinh đứng xung quanh không kiêng dè gì cả mà phá lên cười.
Sự lạnh lùng trong đôi mắt của Diệp Phùng càng lúc càng nhiều, đám nhóc này chắc cũng sắp bước chân ra ngoài xã hội rồi nhỉ!
Rốt cuộc là gia đình như thế nào mới có thể dạy dỗ chúng thành cái kiểu hống hách, ngang ngược, thích làm gì thì làm như thế này nhỉ!
Diệp Phùng hít thở sâu một hơi, anh nhìn về phía Chu Huân Dương rồi nói: “Xin lỗi maul”
Tất cả mọi người ở đó đều ngây ra như phỗng.
“Mày nói cái gì cơ?”
Đúng là Chu Huân Dương không dám tin vào tai mình!
Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lùng vô cảm, anh tiếp tục nói găn từng chữ một: “Cậu xin lỗi tôi mau.”
“Con mẹ nó chứ, các anh em, một kẻ thấp kém hèn hạ thế này mà cũng muốn tao xin lỗi nó kìa.”
Đám người kia giống như nghe thấy chuyện cười vậy, chúng cười nắc cười nẻ.
Sau khi cười đã đời xong, đột nhiên Chu Huân Dương nắm chặt lấy cổ áo của Diệp Phùng, cậu ta hung hăng nói: “Thằng ranh này, từ khi ông đây sinh ra đến giờ chưa biết xin lỗi là gì đâu”
“Bây giờ mày chọc tức tao khiến tao không vui.”
“Nhưng mà tao bằng lòng cho mày thêm một cơ hội nữa.”
“Quỳ xuống bò lại đó ngậm lấy quả bóng của ông đây như một con chó rồi mang lại đây thì tao có thể suy nghĩ tha cho mày lần này.
Vẻ mặt Diệp Phùng vần bình tĩnh như trước, đột nhiên anh mở miệng nói: “Cậu không biết mình vẫn còn là một học sinh sao?”
“Gì cơ?”
Chu Huân Dương sững sờ, đột nhiên bị Diệp Phùng hỏi một câu như thế khiến cậu ta ngơ ngơ ngác ngác.
“Ông đây có phải học sinh hay không thì liên quan gì đến mày!”
Diệp Phùng cười nói: “Cậu là học sinh còn tôi là giáo viên!”
“Truyền thụ tri thức là vai trò và trách nhiệm của tôi còn tiếp nhận tri thức là nhiệm vụ của cậu!”
“Hôm nay ở bên ngoài trường tôi phải dạy bổ túc cho cậu một tiết mới được, dạy cậu thế nào là…”
“Cư xử lịch sự và tử tế với người khác!”
Diệp Phùng nói xong, anh lập tức híp mắt lại, sau đó anh đưa tay phải ra tóm lấy cánh †ay của Chu Huân Dương đang năm lấy cổ áo của mình rồi trở tay vặn một cái!
Rắc!
“AI”
Một tiếng kêu thảm thiết vang khắp ngoài cổng trường!