Đế Sư Xuất Sơn

Chương 413: Chương 413: Không thẹn với dân, không thẹn với tổ quốc




“Không được.

Chu Thanh Kỳ ngăn cản.

Ông ta nhìn Diệp Phùng với gương mặt tưới cưới đắc ý: “Diệp Phùng, cậu hãy từ bỏ ý định này đi.

“Cổng thành đã khóa, không có lệnh của bản thành chủ tôi đây, bất cứ ai cũng không được phép tùy tiên ra vào.”

“Chu Thanh Kỳ!”

Diệp Phùng tức giận, phần nộ nói

“Cậu muốn chết”

“Haha....”

“Không hổ danh là bậc thầy của thiên hạ, bất cứ khi nào cũng có thể uy hiếp mạng sống của người khác!”

“Nhưng mà Diệp Phùng cậu hãy mở to mắt ra nhìncho rõ.

“Nơi đây là phủ thành chủ của Thành Hồng Nham, bên cạnh tôi là năm mươi nghìn binh sĩ quân phòng thủ của Hồng Nham

“Giết tôi, cậu dám sao?”

Giọng nói dương dương tự đắc của ông ta khiến cho tất cả học trò Đế Sư đều tức giận.

“Mẹ nó, ông là cái thá gì, giảm đứng trước mặt tôi giả thần giả quỷ.

Trên mặt Vương Khinh Lâm lộ rõ tia sát khí: “Sư phụ, chờ một chút để con chém đầu tên khốn nạn này xuống.”

Nói xong, thân thủ nhanh như cắt của anh tấn công Chu Thanh Kỳ

“Không Được cử động.

Đột nhiên có một âm thanh vang lên, Vương Khinh Lâm sững người, dừng lại.

Bởi vì Vương Khinh Lâm nhận ra rằng, có không ít dưới năm khẩu súng đang chĩa vào người mình.

Nhìn một vòng, ánh mắt Diệp Phùng đột nhiên dừng lại, nhìn Tác Vĩnh nói: “Tác Vĩnh, nghe danh tiếng của cậu đã lâu.

“Trong tất cả học trò Hồng môn, với thân thủ vàtính cách này của câu thì rất xứng đáng với bộ quân phục cậu đang mặc trên người.”

“Nhưng mà trong thời khắc này câu lại chống lại

Trong ánh mắt của Tác Vinh hiện lên tia do dự, anh nằm chặt hai bàn tay: “Đế Sư Diệp, anh đừng kích động.

“Chu Thanh Kỳ dù gì cũng là thành chủ của Thành Hồng Nham, bất luận phạm phải tội gì cũng đều có pháp luật trừng trị”

“Đế Sư Diệp, nếu anh tự hành động theo ý mình, tôi...tôi chỉ có thể nói một lời xin lỗi..

Diệp Phùng liếc nhìn Tác Vĩnh.

Lúc sau, Diệp Phùng bật cười với giọng điệu khinh

“Tác Vĩnh, cậu thân là một tướng sĩ”

“Anh em, đồng đội của cậu đang bị người trước mặt nhốt ngoài thành, sống dở chết dở

“Còn cậu ở đây, khăng khăng đòi bảo vệ hung thủ

giết bọn họ, ha ha. “

Trong ánh mắt hiện lên nỗi thất vọng, giọng nói chậm rãi vang lên bên tại của từng binh sĩ: “Mấy người xứng đáng với bộ trang phục đang mang trên mình

bi.Sao

Nghe những lời nói này có lẽ là vì xấu hổ nên ai cùng củi gằm mặt xuống.

Diệp Phòng nói dùng, mang trên mình bộ quân phục này nghĩa là phải gắn liền với trách nhiệm bảo vệ tổ quốc, anh dũng chiến đầu nơi xa trường.

Nhưng bây giờ họ đang làm gì?

Trong khi giặc đang hoành hành ngoài thành, các đồng đội đang chiến đấu trong biển máu, còn họ lại đứng đây giương mắt nhìn đồng đội hi sinh.

Còn Chu Thanh Kỳ lúc này đang dương dương tự đắc nói: “Tác tư lệnh, câu làm rất tốt.

“Sau này, nhất định tôi sẽ báo cáo công lao của cậu lên cấp trên

“Còn bây giờ, lập tức lệnh cho binh sĩ bắt lấy những tên này cho tôi.

“Im miệng ngay cho tôi.”

Tác Vĩnh nhìn Chu Thanh Kỳ lúc này mặt đã hơi

méo mó.

“Tôi bảo vệ ông bởi vì đây là trách nhiệm của tưởng sĩ, nhưng không có nghĩa là tôi không thể giết

ông”

“Nếu như chủ soái Cổ bọn họ vì ông mà gặp phảibất cứ chuyện gì, tôi bảo đảm, trước khi pháp luật định tôi ông, tôi nhất định sẽ cho ông nằm mùi sống không bằng chết”

Bị Tác Vĩnh dọa đến ngắn người, Chu Thanh Kỳ liền rụt cổ lại, hiểu được tình hình lúc này nên không dám nói một lời.

Sau đó, Tác Vĩnh hít một hơi thở sâu, nhìn Diệp Phùng: “Đế Sư Diệp, tôi lập tức gọi điện lên bộ quân sự, tôi bảo đảm nhất định sẽ cho anh một lời giải thích rõ ràng”

“Còn bây giờ, xin anh hãy mang học trò của mình

tro vě.”

“Giải thích sao?”

“Cậu lấy cái gì để giải thích với tôi?”

Ánh mắt xa xăm của Diệp Phùng: “Ngoài thành là anh em, là học trò một tay Diệp Phùng tôi nuôi dưỡng nên.

“Còn chưa nhìn thấy bọn họ sống sót trở về, mà muốn tôi rời đi sao?”

“Ha ha..”

“Tôi sẽ không đồng ý, và bọn họ nhất định cũng

không đồng ý.”

Như đáp lại mệnh lệnh của Diệp Phùng, tất cả yênlặng tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Chỉ cần là lời nói của Diệp Phùng, cho dù trước mặt là núi đạo biển lửa, bọn họ cũng không sợ

Để Đế Sư Diệp, anh đừng có ép tôi

Tác Vĩnh tay cầm súng run rẩy,

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn anh ta, vững vàng tiến

lên.

Tác Vĩnh chĩa súng vào chân Diệp Phùng, mắt lão đảo nhìn sang một bên.

Đang định bóp có thì bỗng dưng từ xa vang lên một tràng súng.

Mọi người bất giác quay đầu lại, hưởng của tràng súng đó là từ cửa Lạc Thần.

Hai đồng từ của Diệp Phùng co rút lại, ngước nhìn khỏi súng bao phủ cả bầu trời, thì thầm nói: “Đã đánh...đánh đến đây rồi

“Cổ Trọng Cung chỉ có hai mươi nghìn binh sĩ, làm sao làm sao có thể đấu được với ba mươi nghìn binh sĩ chứ “

“Sư phụ, điện điện thoại “

Bỗng nhiên có một binh sĩ cầm điện thoại chạy đến, dường như đang sợ nghe phải điều không hay,run rẩy cầm điện thoại đưa đến: “Là diện thoại... của Trong cung”

Mọi người tất thảy đều im lặng, nhìn chăm chăm vào điện thoại.

“Sư phụ, là thấy sao?”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói thiếu

thào của Cổ Trọng Cung.

“Trọng Cung, là tôi đây.

Diệp Phùng lập tức trả lời: “Tôi đã đến thành ngoài Hồng Nham rồi.”

“Hiện giờ không cần đánh nữa, lập tức lệnh binh sĩ phá vòng vậy, tôi sẽ ở ngoài cổng thành tiếp ứng”

“Nhớ cho kỹ, không cần phải đánh nữa, phải sống

sót trở về.

“Sư phụ, không kịp nữa rồi.”

Lời nói của Diệp Phùng bị cắt ngang.

“Không kịp?”

“Cái gì mà không kịp?”

Như đáp trả lại câu hỏi của Diệp Phùng, đầu dây bên kia là hai tiếng cười nhẹ của Cổ Trọng Cung, trong tiếng cười xen lẫn sự mệt nhọc và cảm giác giải thoát.

“Sư phụ, nước Đại Phong đã có chuẩn bị từ trước,ba mươi nghìn quân tinh nhuệ, chỉ là bước đầu mà thôi.”

“Mục đích cuối cùng của họ là Thành Hồng Nham, chỉ cần phá được cổng thành phía nam của Thiên triều tôi, bày tỉnh phía nam sẽ gặp phải nguy hiểm

“Sư phụ, thấy từng dạy tôi, thần là tưởng sĩ, phải bảo vệ tổ quốc, da ngựa bọc thây Giữ gìn biên cương, không để mất đi dù chỉ là một tất đất

“Sau lưng là lãnh thổ của Thiên triều, là mạng sống của ngàn mười nghìn hương thân phụ lão của Thiên triều.”

“Trọng Cung, không được chết”

“Sư phụ.

Hít một hơi thở sâu, trong giọng nói của Cổ Trọng Cung là ý chí kiên cường, bất khuất: “Trọng Cung bắt hiểu, sau này không thể ở bên cạnh báo đáp ân tình cho sư phụ được nữa rồi.”

“Cổ Trọng Cung tôi đời này không thẹn với nhân dân, không thẹn với tổ quốc.”

Giọng nói anh ta bắt đầu lạc đi, đầu dây bên kia là tiếng súng và những âm thanh hỗn tạp, điện thoại hoàn toàn bị ngắt.

* Cổ. Chủ soái CổMột người đàn ông mình đồng da sắt nhưng mắt anh đã bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Tác Vĩnh nhìn về hưởng của Lạc Thần, hành lễ và gầm lên một tiếng: “Chào

Năm mười nghìn binh sĩ của Hồng Nham không một chút do dự, đồng loạt hành lễ.

Sau đó, trong mắt Tác Vĩnh hiện lên một tia chết chóc, hét lên: “Các anh em, đồng đội của chúng ta ở chiến trường vì đất nước, vì nhân dân mà chiến đấu trong biển máu”

“Hiện tại họ đã chiến đấu rồi, bây giờ đến lượt của chúng ta.”

“Toàn thể quân phòng thủ của Hồn Nhậm ở

đây!”

“Chuẩn bị vũ trang, trong tư thế sẵn sàng chiến

dau!”

“Toàn quân tuân theo một mệnh lệnh!”

“Cho dù năm mươi nghìn binh của tôi có chân thân tại cửa Lạc Thần, cũng nhất quyết không để bắt cứ tên giặc nào của Đại Phong bước vào biên giới Thiên triều.”

Năm mươi nghìn binh sĩ gầm thét vang vọng cảbầu trời.

Sau đó, Tác Vĩnh hít một hơi thở sâu, ánh mắt tôi lỗi ngước nhìn Diệp Phòng “Đế Sư Diệp, xin hãy kim nên đầu thường”

“Chủ soái Cổ anh dũng như vậy, nhất định tổ quốc, nhân dân sẽ ghi nhớ công lao này

“Phần còn lại, xin hãy giao hết cho chúng tôi

“Ha ha..”

Tổ quốc”

“Nhân dân”

“Ha ha...”

Diệp Phùng đột nhiên cười lớn, trong tiếng cười ngập tràn sự chế diễu.

“Đồ đệ của tôi, một lòng trung thành với đất nước, toàn thân đều là vết thương, tất cả đều vì tổ quốc.

“Thật sự không xứng đáng, bởi vì cuối cùng nó cũng chết dưới âm mưu của bọn cầm quyền “

“Nhưng mà, tôi cũng cảm thấy tự hào thay cho học trò của mình, bởi vì, cuối cùng anh ta cũng chết trên chiến trường, nơi mà anh ta coi trọng nhất, cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh ta vẫn không để cho bất kì tên giặc nào bước chân vào lãnhthọ của Thiên triều

Bất luận sống chết thế nào, người làm thấy như tôi nhất định sẽ làm một điều gì đó cuối cùng cho học trò của mình.

Trên trời mây mù che phủ, giọng nói trầm lắng không có bất kỳ sắc thái biểu cảm nào, tiếng gắm giữ của thần chết vang lên bên tại mỗi người.

“Mở cổng thành”

“Để Sư tôi, sẽ đón các học trò của tôi về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.