Đế Sư Xuất Sơn

Chương 53: Chương 53: Mặc kệ ông ta hung hăng




Sắc mặt của Cục trưởng Chu đột nhiên trở nên khó coi, người nọ hừ khẽ một tiếng: “Cục trưởng Chu, tuổi cũng không ít nữa rồi, chung quy lại thì khi giải quyết sự việc cũng sẽ có lúc hồ đồ. Chỉ bằng biểu hiện vừa rồi của ông là tôi đã biết vị trí Cục trưởng Giáo dục không còn phù hợp với ông nữa rồi!”

“Về xử lý lại thủ tục bàn giao đi, để Phó cục trưởng Lý tiếp quản vị trí của ông!”

Vừa nghe được lời này, Phó cục trưởng Lý đang mặt xám như tro lại đột nhiên trở nên dào dạt sức sống, ông ta chạy tới chỗ bên cạnh người đàn ông, cúi đầu khom lưng nói: “Cảm ơn Trưởng khu Tiền. Từ nay về sau, Lý Tuấn Cường tôi sẽ là cấp dưới trung thành nhất của ông, tôi có thể xông pha khói lửa, tuyệt đối không nhiều lời.”

“Từ khi nào mà việc bổ nhiệm công tác quản lý nhà nước này lại có thể tùy tiện như vậy?”

“Hừt Ở trên địa bàn của tôi, tôi muốn nâng ai lên thì người đó có thể lên, tôi muốn cho ai xuống thì người đó nhất định phải xuống!”

Nói xong thì quay sang nhìn anh với ánh mắt kiêu ngạo: “Tương tự, tôi muốn cho ai chết thì người đó tuyệt đối không thể sống!”

Cục trưởng Chu đi tới nói nhỏ: “Anh Diệp, ông ta là người phụ trách chính ở vùng này này, Tiền Tuấn Kiên, trưởng khu của khu Thành Nam”

“Trưởng khu Tiền, sau khi nghe ông nói thì tôi mới biết ông là quan phụ mẫu của nhân dân, không biết còn tưởng ông là thổ phỉ chiếm cứ ở ngọn núi nào cơ đấy!”

“Kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ ông không Sợ sao?” . Đam Mỹ Hay

“Sợ?”

“Ha ha…”

Tiền Tuấn Kiên cười lớn: “Ở trên địa bàn của tôi, tôi còn phải sợ ai? Một tên dân đen như cậu sao?”

“Hiện tại người nên sợ không phải tôi, mà là ông!”

Tiền Tuấn Kiên chỉ vào Diệp Phùng: “Dấu †ay trên mặt vợ tôi là do cậu đánh sao?”

“Chẳng lẽ bà ta không đáng bị đánh ư?”

Tiền Tuấn Kiên sửng sốt, ông ta cứ tưởng rằng Diệp Phùng sẽ sống chết cũng không chịu thừa nhận, cũng nghĩ đến cảnh Diệp Phùng sẽ khóc lóc sám hối, nhưng không ngờ anh lại thừa nhận một cách kiêu ngạo như vậy!

“Được!”

“Được lắm!”

“Lâu lắm rồi tôi mới thấy một người can đảm như vậy!”

Tiền Tuấn Kiên híp mắt lại, mang theo vẻ uy nghiêm của bề trên: “Hi vọng khi ở trong tù cậu vẫn có thể giữ được tính tình kiêu ngạo như vậy!”

“Trưởng khu Tiền!”

Lúc này Cục trưởng Chu mới nói: “Tôi khuyên ông không nên làm như vậy, nếu không, ông nhất định sẽ phải hối hận!”

Cục trưởng Chu đã biết rõ thân phận của Diệp Phùng nên đã đưa ra lời cảnh báo “mang ý tốt.

“Hối hận? Ha ha…”

“Tiền Tuấn Kiên tôi từ xưa đến nay không biết hối hận là gì cả!”

“Mặc dù tôi không biết quan hệ giữa ông với cậu nhóc này là như thế nào mà ông lại sống chết bảo vệ cậu ta như vậy, nhưng ở †rong mắt tôi, Cục trưởng Chu ông còn chẳng bằng thứ binh hèn tướng nhát mà thôi, có tư cách gì để bảo vệ người ta chứ?”

Tiền Tuấn Kiên càng thêm kiêu ngạo hơn, ông ta chỉ vào Diệp Phùng: “Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, xúc phạm tôi chẳng khác nào xúc phạm đến diêm vương!”

“Tôi cũng không bắt nạt cậu, cậu tát vợ tôi một cái, tôi muốn một tay của cậu!”

“Tốt hơn hết cậu nên thành thật hợp tác, nếu không…”

“Nếu không thì ông sẽ như thế nào, Trưởng khu Tiền!”

Một giọng nói khác vang lên, Tiền Tuấn Kiên liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói, khi thấy rõ người, vẻ mặt kiêu ngạo của ông ta đột nhiên đứng hình ngay tại chỗ! “Cục trưởng Lương! Sao ông lại tới đây?”

Sắc mặt của Tiền Tuấn Kiên thật sự vô cùng khó coi, tuy rằng địa vị của người vừa đến không bằng Cục trưởng Chu, nhưng thân phận lại rất nhạy cảm.

Cục trưởng Cục Chính trị và Pháp luật, có quyền giám sát, cách chức và thẩm vấn quan chức các cấp ở thủ đô, thậm chí bao gồm tất cả các nhà lãnh đạo chính thức của chính phủ.

Vẻ mặt của Lương Tùng Khang rất kiên cường chính trực, ông ấy nhìn Tiền Tuấn Kiên, thản nhiên nói: “Như thế nào, chẳng lẽ Trưởng khu Tiền không chào đón tôi sao?”

Trên gương mặt của Tiền Tuấn Kiên hiện lên vẻ ngơ ngác, nở nụ cười ngượng ngùng: “Cục trưởng Lương nói đùa rồi, chắc hẳn Cục trưởng Lương đích thân đến là có việc muốn làm, tôi không ở đây làm phiền nữa.”

“Chúng ta đi.”

Nói xong, ông ta định dẫn theo đứa nhỏ rời đi, con trai của ông ta lập tức nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại: “Ba, con không muốn đi”

“Người phụ nữ kia đánh con, ba đánh chết cô ta đi! Đánh chết cô ta báo thù cho con”

“Ha ha, Trưởng khu Tiền oai phong thật, hở ra là muốn đánh chết người cơ đấy!”

Cảm nhận được cái gai trong lời nói của Lương Tùng Khang, vẻ mặt của Tiền Tuấn Kiên cũng sa sầm lại: “Cục trưởng Lương, lời nói đùa của một đứa trẻ năm tuổi sao có thể coi là thật được?”

“Nhưng nói đùa đúng lúc cũng có thể phản ánh sự thật!”

“Cậu…”

Hai mắt Tiền Tuấn Kiên khẽ nhíu lại, sau đó nhìn về phía Diệp Phùng như thể lần đầu tiên gặp mặt, lại nhìn kỹ anh một lượt, sau đó nói với vẻ đầy ẩn ý: “Xem ra tôi cũng có lúc nhìn lầm.”

“Rõ ràng ngay cả Cục trưởng Lương cũng có thể mời cậu hộ tống. Tôi cũng có chút tò mò, không biết tại sao Cục trưởng Chu lại nguyện chết để bảo vệ cậu như vậy.”

Sau đó, ông ta chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Phùng, nghiêng người nói khế: “Nhưng đừng sốt ruột, chỉ cần cậu vẫn còn ở Thành Nam thì chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ tìm hiểu nhau!”

“Đúng rồi, vợ và con gái của cậu cũng rất xinh đẹp. Hy vọng tôi cũng có cơ hội quen biết họi”

Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng trong giọng điệu lại mang theo tính đe dọa khó tả.

“Tiền Tuấn Kiên!”

Lương Tùng Khang tức giận nói: ‘Ông có biết ông đang nói cái gì không?”

Tiền Tuấn Kiên nhìn ông ấy với vẻ vô tội: “Tôi nói cái gì? Chẳng lẽ tôi muốn quen một người bạn mới, Cục trưởng Lương cũng muốn xen vào sao?”

“Trưởng khu Tiền!”

Giọng nói của Diệp Phùng rất u ám, trong căn phòng không lớn, nhiệt độ dường như đột ngột giảm xuống mấy độ, khiến cho người ta lạnh cả sống lưng.

“Xem ra ông thật sự làm mưa làm gió đã quen, nhưng đã quên mất một chuyện.”

“Trên đời này, không một ai có thể một tay che trời. Ít nhất thì một trưởng khu tép riu như ông cũng không xứng!”

Hà Tố Nghỉ và Thi Nguyệt chính là giới hạn của Diệp Phùng, nếu đụng đến giới hạn này thì ở trong lòng Diệp Phùng, Tiền Tuấn Kiên không khác gì người đã chết cả!

“Tôi xứng hay không, vậy thì phải chờ xem”

Ánh mắt của Tiền Tuấn Kiên trở nên sắc bén, ông ta nhìn chằm chằm vào anh, sau đó nói: “Chúng ta đi.”

“Đứng lại!”

Cuối cùng Diệp Phùng cũng động đậy, anh bước lên đứng ở trước mặt ông ta, tuy rằng nhìn thẳng nhưng lại mang theo sự rét lạnh: “Tôi đã cho các người đi chưa?”

Lúc này, Lương Tùng Khang cũng vội vàng mở miệng: “Đúng vậy, ông không thể đi.”

“Ha ha…”

Tiền Tuấn Kiên nở nụ cười: “Cục trưởng Lương, mặc dù tôi là trưởng khu của khu Thành Nam, nhưng bây giờ không phải giờ làm việc. Tôi chỉ là một công dân bình thường, không hề vi phạm pháp luật hay phạm tội, vì sao ông không cho tôi đi?”

“Ông không phạm pháp? Cũng không phạm tội?”

Diệp Phùng lặp lại lời nói của ông ta, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự trào phúng sâu sắc.

Một kẻ kiêu ngạo và bá đạo như vậy, nếu không có vết nhơ thì e rằng ngay cả gót chân cũng không tin!

Ai ngờ Tiền Tuấn Kiên nghiêm túc nói: “Nếu như cậu nói tôi có tội, vậy thì mời cậu đưa chứng cứ ral”

“Nếu không, có Cục trưởng Lương ở đây, †ôi hoàn toàn có thể kiện cậu tội vu khống và phỉ báng!”

Sắc mặt của Lương Tùng Khang đột nhiên trở nên khó côi, ông ấy bước tới bên cạnh Diệp Phùng và nói khẽ: “Chúng ta đã điều tra Tiền Tuấn Kiên hơn ba tháng rồi, nhưng ông ta che giấu rất kỹ, cho dù điều tra mặt nào cũng không tìm được chứng cứ phạm tội bất hợp pháp của ông ta.”

Có lẽ là Tiền Tuấn Kiên cũng đã chắc chắn, thậm chí còn kiêu ngạo hơn nữa, ông ta nhìn Lương Tùng Khang: “Nếu như Cục trưởng Lương cảm thấy tôi đã vi phạm pháp luật và quy định ở đâu, thì bất cứ lúc nào Tiền Tuấn Kiên tôi cũng có thể hoan nghênh ông mang theo chứng cứ đến phòng làm việc của tôi uống trà!”

“Trưởng khu Tiền, đừng lo lắng, cứ chờ một chút, chứng cứ mà ông muốn sẽ đến sớm thôi.

Khóe miệng Diệp Phùng nở một nụ cười bí hiểm.

Trong lòng Tiền Tuấn Kiên chợt dấy lên cảm giác lo lắng không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.