Nói một cách dễ hiểu, bầu không khí vốn dĩ rất thoải mái nay bỗng trở nên tinh tế hơn. Triệu Thần từ bên cạnh liếc mắt nhìn Sở Kiều Thanh, trong mắt chậm rãi rút lại tham lam. Sau đó hóa thành hung ác đụng phải Diệp Phùng. Ngay cả khuôn mặt Triệu Nguyên cũng lóe lên một tia tàn nhẫn không đáng có, nhưng ông ta nhanh chóng che dấu: “Đặc phái viên Diệp, công việc rất quan trọng, nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng. Hơn nữa, chỉ cần ăn một bữa cơm sẽ không làm chậm trễ bất kỳ sự kiện lớn nào.”
Ai biết, Diệp Phùng không nể mặt mà khẳng định: “Phó chủ tịch Triệu, ông có thể không hiểu rõ tôi. Tôi là người nặng tâm tư. Nếu không hoàn thành công việc, tôi ăn không ngon ngủ cũng không yên. Nếu như
Phó chủ tịch Triệu thật sự yêu tôi, vậy thì lấy báo cáo tài chính của công ty mấy năm nay. Còn tôi, tôi cũng kiểm tra rất nhanh. Cũng không lâu, công việc đã hoàn thành, không phụ lòng mong đợi của chủ nhân. Khi đến thời điểm sau đó say sưa với phó chủ tịch
Triệu và mọi người cũng không muộn. Nhìn Diệp Phùng dầu muối đều không ăn. Ánh mắt sắc bén của Triệu Nguyên nhìn Lăng Tuyết Ngân nói: “Lăng Tuyết Ngân, cô đến đây để xem chuyện.”
Nhìn thấy Triệu Nguyên đột nhiên đưa mắt nhìn cô, hai tay xua xua vô tội: “Phó chủ tịch Triệu, đừng nhìn tôi. Mặc dù tôi là chủ tịch. Nhưng tôi mới đến đây lần đầu tiên luôn chịu trách nhiệm về tuyến đầu của công tác an ninh. Ông luôn phụ trách hoạt động tiền vốn kinh doanh. Tuy nhiên, người đặc phái này cũng nói đúng. Sau khi hoàn thành công việc, anh ấy có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Mặc dù giọng điệu của cô nghe thật vô hại, nhưng sự hả hệ trong đáy mắt không thể nào xóa bỏ được. Triệu Nguyên, Triệu Nguyên, mày cũng có ngày hôm nay. Trước đây chỉ có một mình tôi bị các người bắt nạt đàn áp, bây giờ bổn mạng của tiểu thư đây rồi, xem mấy người kiêu ngạo đến mức nào. “Mẹ kiếp! Mày thật sự không cần mặt mũi...” Triệu Thần mở miệng chửi bởi ở một bên. Còn chưa kịp chửi xong đã bị Triệu Nguyên ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Diệp Phùng với ánh mắt không rõ ràng. Vẻ mặt ông ta cười nói: “Ủy viên Diệp, bây giờ anh thực sự phải xem sổ sách tài chính sao?” “Đương nhiên rồi.” Diệp Phùng coi thường: “Phó chủ tịch Triệu, làm ơn chuẩn bị nhanh lên, chi tiêu tài chính trong vài năm qua. Đối với tôi, việc kiểm tra khá nhanh. Miễn là không có gì sai với tài chính. Chúng có thể được hoàn thành trong vòng chưa đầy một giờ và anh cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.” Triệu Nguyên cười hả hệ, ý tử tiềm ẩn của câu này chính là. Nếu tài khoản có vấn đề gì, e rằng thời gian lãng phí sẽ nhiều hơn. Chỉ là ông ta không ngăn cản Diệp Phùng, mà thay vào đó là để anh kiểm tra: “Được rồi! Vì ủy viên Diệp đã yêu cầu mạnh mẽ, vậy thì Triệu Ngụy tôi đương nhiên sẽ tuân thủ. Kể từ khi thành lập công ty báo cáo tài chính trong những năm qua đã chuẩn bị sẵn sàng. Nó đang ở trong văn phòng của tôi. Anh vui lòng đến văn phòng tôi để kiểm tra.”
Diệp Phùng không ngại ngùng, khi anh đến văn phòng. Lăng Tuyết Ngân chuẩn bị theo vào, Triệu Nguyên đột nhiên ngăn cô ấy lại và mỉm cười, nói: “Cô Lăng, tôi đột nhiên nhớ ra công ty vừa nhận một đơn hàng lớn. Đó là công việc bảo vệ cá nhân của tiểu thư nhà họ Giang, người giàu nhất thành phố Đại Hưng. Bây giờ cô cũng chịu trách nhiệm về công tác bảo vệ tiền tuyến, cô nên đích thân nói chuyện này đi.” “Nhưng...” Lăng Tuyết Ngân nhìn Diệp Phùng. Trong mắt lóe lên một tia do dự. Tuy còn nhỏ nhưng cô không ngốc. Đương nhiên, rõ ràng Triệu Nguyên đã cố ý đánh lạc hướng cô. Nhưng Diệp Phùng ở một bên khẽ mỉm cười: “Cô Lăng đang bận. Cứ để tôi xem báo cáo tài chính, có phó chủ tịch Triệu đi cùng là đủ rồi!” “Cái này... cũng được!” Lăng Tuyết Ngân quay đi. Dù sao cô cũng tin tưởng vào năng lực của Diệp Phùng. Anh ấy nói, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì. Đám người Diệp Phùng và Diệp Nguyên lẫn con trai của ông, tổng cộng năm người bước vào văn phòng. Đây là văn phòng của Diệp Nguyên, rất lớn và sang trọng. Diệp Phùng thoảng nhìn thấy phía trước có mấy cuốn sổ cái được đặt ngay ngắn trên bàn. Thấy vậy, trong mắt lóe lên một câu hỏi, Triệu Nguyên thật sự dám cho anh xem sổ sách? Có lẽ nào ông ta không ngại tìm ra vấn đề tài chính? Hay không có vấn đề gì với tài chính? Triệu Nguyên ở một bên mang dáng vẻ tự tin, ông ta ngồi sang một bên. Tự mình rót một tách trà, nhấp một ngụm giơ tay lên: “Ủy viên Diệp, từ khi công ty mở cửa báo cáo tài chính đều có hết ở đây. Nếu muốn kiểm tra tài chính, xin mời.”
Vì Triệu Nguyên đã nói như vậy, Diệp Phùng đương nhiên không có lý do gì để từ chối liền ngồi xuống, bắt đầu mở sổ sách. Vốn dĩ anh cho rằng với sự chắc chắn hiện tại của Triệu Nguyên, sổ sách đó hẳn là giả mạo. Nhưng sau khi lật lại anh mới phát hiện ra thật ra không phải là giả mạo, Triệu Nguyên thật sự để sổ sách tài chính thật ở trước mặt anh. Để một mình Diệp Phùng, ngay cả một người học việc với một số kinh nghiệm kế toán cũng có thể nhận ra ngay rằng có những lỗ hổng lớn trong tài chính. Diệp Phùng chỉ nhìn thoáng qua liền thấy, cứ có tiền nhà họ Triệu cùng con trai phải cạo bỏ một tầng. Song xà trên không thẳng, xà dưới cong queo, về sau trở thành căn cơ của mọi lần tham ô. Da tróc từng lớp, chẳng trách một công ty bảo vệ lớn với tài sản hai tỷ, trong vòng chưa đầy ba năm sắp phá sản.
Đậu xanh, cái này là ăn cắp bí mật, là ăn cắp đó! Diệp Phùng đọc xong mấy trang sổ, liền nhìn về phía Triệu Nguyên vẫn đang tự tin vẻ mặt ảm đạm: “Phó chủ tịch Triệu, ông cầm nhầm số đúng không?”
Triệu Nguyên cười: “Đương nhiên là không rồi! Và tôi có thể nói với đặc ủy Diệp rằng những gì anh thấy chỉ là một phần nhỏ của nó.” Đột nhiên, Diệp Phùng vọt lên bàn, giả bộ tức giận: “Triệu Nguyên! Ông chủ tin tưởng ông đến mức giao cả một công ty khổng lồ vào tay ông. Kết quả là ông lại móc túi vô lương tâm như vậy. Ông không sợ nhà họ khúc sẽ xử phạt ông ư?”
Tuy nhiên, Triệu Nguyên khỏe miệng khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Ủy viên Diệp, sao cậu không hiểu ý của tôi? Nó chỉ là một phần nhỏ trong sổ sách tài chính. Phần còn lại sao anh không tiếp tục nhìn xuống?”
Đôi mắt Diệp Phùng khẽ nheo lại, rồi lại quay xuống. Đột nhiên, một tấm chi phiếu màu trắng hiện ra. Anh cầm lên xem qua, đồng tử hơi co lại. Trên dòng séc, nó được viết rất ấn tượng, năm mươi triệu. Cuối cùng cũng hiểu được Triệu Nguyên dựa dẫm vô lương tâm, Diệp Phùng cười cười, sau đó lấy ngân phiếu ra nhìn Triệu Nguyên cong khỏe miệng: “Phó tổng Triệu, ông đây là muốn mua chuộc tôi?”