Giờ phút này, ngoại ô phía nam thành Hạng Vương, trên một đỉnh núi thấp với rừng cây um tùm, nhà tổ của họ Hạng thì lại được xây dựng ngay trên đỉnh núi này!
Trong khuôn viên sân nhà to rộng, những người nắm quyền trong nhà họ Hạng đều đã tề tựu đầy đủ, Thẩm Tuyết Lan ngồi ngay ngắn ở ngay chính giữa, năm tháng đã bào mòn đi xuân sắc của bà ta song lại không thể nào cướp đoạt được ý chí sắc bén của bà ta!
Ở độ tuổi đầu năm, dáng vẻ thùy mị thướt tha của bà ta cũng chẳng thể nào làm lu mờ được sự uy nghiêm đường hoàng của kẻ ở bề trên!
"Mẹ, mẹ phải báo thù cho con! Cái thằng chết dẫm Hạng Thiếu Quân kia chẳng biết từ đâu lại mò ra được người nâng đỡ cho, đúng là giận hết biết!
Hạng Bân mới thay một bộ đồ mới khác, mặt mày nước mắt nước mùi lem nhem mà kể khổ.
Bên cạnh có một cô gái trông đẹp để xinh xắn, mặt mày ghét bỏ mà nhìn gã: “Đến cả cái thứ chết dẫm đó còn dồn mày thành như vậy thì đúng là vô dụng quá đấy, lúc ra ngoài đừng nói mày là em tao, chị đây không chịu nổi cái tiếng này đâu!"
“Chị cả!"
Hạng Bân rướn lên mấy bước, cự nự nói: “Sao chị lại nói như vậy được chứ, nếu không phải cái tên chết dẫm đó sắp xếp hết cả rồi mới mò đến, em thì lại có ngờ được đâu, không thì sao lại bị hắn ta bắt nạt thành thế kia được chứ? Chuyện này làm sao mà trách em được!”
“Tránh ra!”
Hạng Tiêu Mẫn hét lên một tiếng, bịt chặt mũi: “Tránh xa tao ra một chút, cả người thối nồng nặc, kinh tớm chết được!"
"Đủ rồi!"
Thẩm Tuyết Lan chợt mở miệng lên tiếng, mọi người ai nấy đều giữ trật tự.
Trên màn hình TV trước mặt loe lóe ánh sáng từ camera theo dõi cảnh ở khu thương mại, một bóng dáng nho nhã mặc đồ trắng đang được ghim ngay tại đó.
Thẩm Tuyết Lan nhìn bóng dáng kia, trong mắt lấp lóe ánh sáng: “Đế Sư Diệp Phùng! Không ngờ rằng, Hạng Thiếu Quân lại có quan hệ gần gũi như thế này với đám người đó!"
“Chẳng trách sao, thân là Nhạc Trọng Bính, đại nguyên soái thống lĩnh quân đội cả nước lại có thể khiến chúng ta phải ra tay với Hạng Thiếu Quân!”
"Lúc đó tôi còn ngờ rằng, một đám người bỏ đi làm sao lại dây vào rồi phải để nhân vật tầm cỡ như Nhạc Trọng Tề phải tự mình ra tay, hóa ra là, nói bóng nói gió mà thôi!”
"Dùng Hạng Thiếu Quân làm ván cầu, thế rồi đạt được mục đích trả thù Diệp Phùng, lại còn muốn lôi nhà họ Hạng chúng ta ra để lót đường, hừ, quả đúng là kẻ có chức có quyền lặn ngụp ở chốn triều đình có khác, mưu kế rồi chiêu thức tầm cỡ đó, đúng là xảo quyệt ghê..."
Lời vừa nói dứt thì dưới sảnh, một người đàn ông trung niên trông dữ dằn đáng sợ đột nhiên đứt dậy, hóa ra là con cả của Thẩm Tuyết Lan, cậu hai nhà họ Hạng, Hạng Hòa!
Chỉ thấy trong mắt hắn loe lóe sát ý ngùn ngụt: “Mẹ, đó chỉ là một tên Đế Sư mà thôi, có lợi hại đi chăng nữa thì có thể tầm cỡ thế nào được?"
“Giữa chúng ta và Hạng Thiếu Quân cho dù có chuyện gì đi nữa, thì đó cũng là chuyện trong nhà họ Hạng chúng ta, Diệp Phùng tùy ý nhúng tay như thế, rõ ràng là vô cớ xuất binh!"
"Hơn nữa nơi này là thành Hạng Vương, là địa bàn của nhà họ Hạng chúng ta!"
"Diệp Phùng hắn ta cho dù có giỏi giang cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là một thằng giáo nghèo kiết mà thôi, gọi nó một tiếng Đế Sư thì nó cho rằng mình là thiên hạ vô địch thật luôn à?"
“Phải như nó biết thức thời, nhà họ Hạng chúng ta còn để tâm mà chừa ra cho ít lợi lộc, nếu nó đã muốn trở mặt thì, hừ! Thành phố Hạng Vương chính là mồ chôn thấy của nó!"
"Hồ đồ!"
Thẩm Tuyết Lan trừng trừng liếc mắt nhìn anh ta một cái, ở nơi sâu trong đáy mắt thì sự lo lắng của bà cũng không hề vơi giảm: “Nếu như Diệp Phùng này thật sự chỉ có cái hư danh thì với thực lực của Nhạc Trọng Bính thì còn cần mượn tay chúng ta để đối phó anh ta ư?"
“Đế Sư Diệp Phùngm học trò trải khắp thiên hạ, ba mươi sáu học trò đắc ý của anh ta, người nào người này đều là đại năng đỉnh cao vô cùng...”
Bấy giờ, Hạng Tiêu Mẫn mò đến bên cạnh Thẩm Tuyết Lan, chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ ơi, con hiểu được sự lo lắng của mẹ mà!"
"Nhưng mà, có loại bỏ đi hết thảy nguyên nhân khách quan thì Hạng Thiếu Quân đối với chúng ra mà nói thì không trừ không được mẹ ạ!”
“Nếu Diệp Phùng kiên quyết cứng đầu muốn giúp đỡ Hạng Thiếu Quân thì sớm hay muộn cũng sẽ là đối địch với nhà chúng ta mà thôi!"
"Mà bây giờ, nhân cơ hội này, có khả năng mượn sức tầm cỡ như Nhạc nguyên soái thì cớ sao lại không làm cơ chứ?”
Huống chi, nguyên soái Nhạc còn thuận lòng với chúng ta nữa, quả thực là khiến người ta phải động tâm mà...”
Nghe xong lời con gái, Thẩm Tuyết Lan bèn khẽ gật đầu, Hạng Tiêu Mẫn nói cũng có phần đúng, bất kể là có sự giúp đỡ của Nhạc Trọng Bính hay không thì bọn họ cũng sẽ phải đối phó với Hạng Thiếu Quân, mà với quan hệ của Hạng Thiếu Quân và Diệp Phùng thì tên đó nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc.
Nếu sớm muộn cũng phải đối đầu với hai người bọn họ thì bây giờ với sự giúp đỡ tầm thực lực như Nhạc Trọng Bính thì cớ gì lại phải từ chối người ta không tiếp chứ?
Bà không rõ ràng mâu thuẫn giữa Nhạc Trọng Bính và Diệp Phùng là thế nào, nhưng nơi này là thành Hạng Cương, lại thêm một nguyên soái quân đội của cả một quốc gia, một bên thì lại là nhà họ Hạng bá chủ một vùng, thề rồi lại thêm nhà học Thẩm và Tần đứng ở phía sau, hết thảy đều thiên thời địa lợi nhân hòa, cửa nào cũng đổ về phía nhà bọn họ, Diệp PHùng chỉ là một Đế Sư mà thôi, có giỏi giang cỡ nào đi nữa thì có thể dấy lên phong ba cỡ nào được?
Nghĩ vậy, Thẩm Tuyết Lan lại lần nữa trưng ra cái vẻ ung dung của người đứng đầu nhà họ Hạng, trên mặt là vẻ kiêu ngạo kẻ cả: "Đúng vậy, Diệp Phùng nếu biết thức thời thì xét mặt mũi làm Đế Sư của hắn thì nhà họ Hạng chúng ta còn có thể nghĩ xem mà để lại cho Hạng Thiếu Quân ít tài sản, để nó cả đời không phải lo chuyện áo cơm!"
“Nếu hắn không biết điều, hừ! Cho dù hắn có là Đế Sư đi chẳng nữa thì bấy giờ cũng phải cho hắn cắp đuôi mà về!"
Vừa dứt lời, ở ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng thét thảm thiết!
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu, theo đó chỉ thấy một bóng người đồ sộ nửa người lam lem máu bẩn, trong tay còn đang xách cổ một người đi vào, quét mắt nhìn một vòng rồi cầm thư mời trong tay ném xuống đất, cất giọng nói sang sảng: “Buổi trưa ngày mai, Diệp Phùng thầy tôi, sẽ đích thân đến thăm phủ nhà họ Hạng, thay anh trai đến thăm hỏi!"
Mọi người nhìn chằm chằm cái thư mời bị ném dưới đất!
Giấy trắng chữ đỏ, một thanh kiếm dài liếm màu, một thanh chiến đao ngâm dài, giữa trang có hai chữ phủ nhà họ Hạng, càng hiển hiện màu máu tươi dấp dính!
Đây nào phải là thư mời gì, rõ ràng là thư chiến một cách trắng trợn!
Thay anh trai?
Còn thay mặt ai được kia chứ?
Tất nhiên là thay mặt Hạng Thiếu Quân rồi!
Dùng thiệp làm chứng, chiếu cáo cho cả nhà họ Hạng!
Các người khinh khi anh trai ta một thân một mình, vậy thì Diệp Phùng ta đây sẽ tới đòi nợ thay anh!
Mở mắt nhìn sự khiêu khích không một chút che giấu này, Hạng Hòa nổi giận bừng bừng, nhìn Trần Huấn đương bị máu dính nửa người, giương giọng quát lớn: “Vô liêm sỉ! Cửa lớn nhà họ Hạng chúng ta là để cho chúng mày thích đến là đến được à?"
“Nếu đã mò đến đây rồi, thì để cái mạng lại đi!:
Dứt lời, ngoài cửa bất chợt có một đám người ùa vào, ai nấy đều khí thế ngút trời, thoạt trông chẳng khác gì với Trần Huấn chút nào!
Đây là chuyện trong nhà của một gia tộc bề thế vạn năm, cái loại nhà giàu mới nổi thì có cửa nào để mà so sánh cùng chứ!
Trần Huấn tỏ vẻ kiêu ngạo hùng dũng, không hề có chút đáng sợ nào, mở miệng nói: “Lời, tôi đã chuyển!"
"Nếu như tôi đây không ra khỏi đây, thì đón chào người nhà họ Hạng các người ngày mai chính là ba mươi ngàn kỵ binh biên cương phía Bắc của anh năm của tôi!”
“Mẹ nó! Hù dọa ai không biết! Ông đây làm thịt mày luôn giờ này, xem mày định làm gì nhà họ Hạng chúng tao!”
“Hạng Hòa!”
Thẩm Tuyết Lan cất giọng uy nghiêm, bà ta nhìn Trần Huấn, thản