Đế Sư Xuất Sơn

Chương 130: Chương 130: Ọc ọc ạc…




Máu tươi theo yết hầu cứ chảy ra mãi, tên mặt theo theo bản năng che cổ lại, muốn cho nổ bom, nhưng cả người lại không còn chút sức lực nào, phù phù một tiếng, lập tức té trên mặt đất, hoàn toàn không động đậy nữa.

Trong nháy mắt, bốn tên cướp gớm ghiếc kia, toàn bộ đều bị bọn họ trừng phạt!

Kế tiếp, Diệp Phùng đi đến bên cạnh Âu Dương Ngọc Duyên, cởi dây thừng trên người cô ra.

“Cảm ơn anh.” đôi mắt đẹp của Âu Dương Ngọc Duyên hiện lên vài tia phức tạp, vẻ mặt cảm kích nói.

Mười phút trước, bởi vì có khuôn mặt tương tự Diệp Thanh, nên cô vô cùng chán ghét người đàn ông này, nhưng hiện tại, lại hơi có chút may mắn, bản thân mình có thể gặp được anh. Âu Dương Ngọc Duyên biết, nếu hôm nay không có người đàn ông này xuất hiện, kết cục của cô sẽ trở nên vô cùng thê thảm! Người đàn ông này không chỉ cứu mạng cô, mà còn bảo vệ sự trong sạch và tôn nghiêm của cô, cho nên Âu Dương Ngọc Duyên mới cảm ơn anh.

“Không cần khách sáo!” Diệp Phùng muốn đỡ cô dậy, nhưng khuôn mặt Âu Dương Ngọc Duyên đỏ lên, tránh khỏi tay anh, ném dây thừng trên người xuống, vừa mới chuẩn bị đứng lên, thân thể nghiêng một cái, lập tức ngã xuống đất.

“Đau quá!” Âu Dương Ngọc Duyên nhíu mày, khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt đi, bàn tay nhỏ bé ôm lấy chân mình, đau không chịu nổi.

Thân thể cô bị dây thừng trói rất lâu, máu ứ đọng lại, tạo thành máu bầm, vừa rồi đứng dậy bị thương ở cổ chân.

“Cô Âu Dương, cô làm sao vậy?” Anh vừa rồi nhìn thấy Âu Dương Ngọc Duyên đứng dậy, khiến cho cổ chân bị trật, việc này nói lớn cũng không đúng mà nói nhỏ cũng không phải, nhưng nếu không nắm bắt được thời gian khơi thông mạch máu, rất dễ khiến cho mạch máu bị tắc nghẽn, nghiêm trọng mà nói, cái chân này xem như phế đi!

Nhìn kỹ một chút, Diệp Phùng mở miệng nói: “Để tôi giúp cô khơi thông mạch máu một chút!” Nói xong vươn tay muốn bắt lấy cổ chân Âu Dương Ngọc Duyên.

“Không cần, tôi tự làm!” Âu Dương Ngọc Duyên lắc đầu, nhanh chóng cự tuyệt anh.

Diệp Phùng muốn giúp bản thân xoa chân, trước tiên mặc kệ anh an tâm cái gì, Âu Dương Ngọc Duyên tuy rằng bề ngoài nóng bỏng cởi mở, nhưng nội tâm lại cực kỳ bảo thủ.

Chỗ chân như vậy, sao có thể để cho một người đàn ông xa lạ tùy ý chạm vào chứ!

Từ chối Diệp Phùng, Âu Dương Ngọc Duyên vươn bàn tay ra, bắt đầu xoa bóp cổ chân của mình, trên làn da vốn trắng nõn, rất dễ thấy được một mảng bầm tím lớn.

“Sao càng ngày càng đau vậy…”

Lông mày của cô nhíu chặt lại, lại xoa vài cái, nhưng càng xoa càng cảm thấy đau, cô không hiểu biết y học, căn bản không biết, khơi thông mạch máu, cũng phải rất chú ý!

“Cô như vậy không được, nếu như không theo mạch máu để thông mạch, chỉ biết càng xoa càng thêm nghiêm trọng thôi! Hay là để cho tôi làm đi!” Diệp Phùng nhìn nàng, lại nói.

“Tôi không hiểu, thì anh có thể hiểu sao?” Diệp Phùng lại gật đầu một cách đương nhiên: “Am hiểu y học một chút!”

“Anh còn biết về y học sao?”

Âu Dương Ngọc Duyên nhất thời có chút kinh ngạc há to miệng, Diệp Phùng còn trẻ như vậy, có thân thủ như vậy đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác trước rồi, nhưng không nghĩ tới, anh ta lại còn biết cả y học sao?

Người này, thật sự giỏi như vậy sao?

Hay là nói, anh ta muốn mượn danh nghĩa hiểu biết y học để chiếm tiện nghi của mình?

Nhìn vẻ mặt hoài nghi của Âu Dương Ngọc Duyên, Diệp Phùng cười khổ một tiếng, sờ sờ mũi!

Sao vậy? Mình trông giống một tên lưu manh vậy sao? “Như vậy đi, chỉ cho tôi xoa hai phút, nếu không ổn, tôi sẽ dừng lại!” Cuối cùng, Diệp Phùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

“Được rồi, tôi tin tưởng anh một lần.” Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Diệp Phùng, Âu Dương Ngọc Duyên khẽ cắn răng, quyết định tin tưởng anh một lần.

Bởi vì khi cô tự xoa cổ chân, càng xoa càng đau, nơi này chỉ có hai người, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Diệp Phùng.

“Yên tâm, hai phút là tốt rồi.” Diệp Phùng mỉm cười, kéo chân Âu Dương Ngọc Duyên qua, đặt lên đùi bản thân.

Động tác này làm cho Âu Dương Ngọc Duyên xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trái tim nhỏ cũng đập thình thịch.

Tên đáng ghét này, tốt nhất chữa khỏi cho bà đây, nếu bị tôi phát hiện anh mượn cơ hội này chiếm tiện nghi, nhất định bà đây sẽ không tha cho anh ta!

Cô cắn chặt răng, trong lòng thầm nghĩ.

Mà giờ phút này Diệp Phùng cũng thầm than trong lòng, Âu Dương Ngọc Duyên rất xinh đẹp, dáng người cũng ổn, còn có một số cảm giác công lý ngớ ngẩn, khuyết điểm duy nhất chính là tính tình nóng nảy, điểm này không thể so sánh với vợ của anh.

Nghĩ lại vợ của bản thân, dịu dàng biết bao, hiểu chuyện biết bao nhiêu, còn sinh cho mình một đứa con gái xinh đẹp như vậy, nghĩ tới một tí, trong lòng lập tức đã vui vẻ!

“Khốn kiếp, anh nhìn cái gì, còn không mau giúp tôi giảm mạch máu?”

Thấy Diệp Phùng nhìn chằm chằm vào chân mình, vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt Âu Dương Ngọc Duyên đỏ bừng, bất mãn nói.

Cái tên đáng ghét này, trong lòng người ta vốn rất cảm kích anh, nhưng anh không thể thu lại sự lưu manh trong lòng của bản thân lại chút sao?

“Ơ? Xin lỗi, có hơi mất tập trung, lập tức bắt đầu ngay đây!”

Diệp Phùng nắm lấy bàn chân nhỏ, bắt đầu xoa bóp.

Anh xoa bóp đều là huyệt mạch trên chân, đầu tiên là lưu thông máu ứ đọng, làm cho mạch máu giản ra, sau đó dùng sức vặn một cái, lập tức xương hơi bị lệch khi nảy trở về chỗ cũ.

Âu Dương Ngọc Duyên cảm thấy cổ chân vô cùng thoải mái, giống như xông lên mồi hồi nóng, sau đó vết bầm tím biến mất, cổ chân cũng không còn đau nữa.

“Được rồi, cô thử đứng lên xem!”

Diệp Phùng buông tay ra, nhất thời trong lòng Âu Dương Ngọc Duyên dâng lên một chút mất mát, bởi vì khi Diệp Phùng khơi thông giúp cô, cô không chỉ cảm thấy rất sảng khoái, mà trong lòng còn tràn ngập một loại cảm giác khác.

thường, loại cảm giác này, cho tới bây giờ cũng chưa từng có, không chỉ không chán ghét, thậm chí còn có một tia vui mừng.

‘Sao vậy? Tại sao mình lại có suy nghĩ này? Mình sẽ không có tình cảm với người này chứ?”

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Âu Dương Ngọc Duyên lập tức lắc đầu, muốn xóa đi ý nghĩ hoang đường này, nhưng mặc kệ cô lắc đầu như thế nào, suy nghĩ này giống như đã cảm rễ dưới | đáy lòng, xua đi không được.

“Ø? Có chuyện gì với cô vậy? Cổ cũng trặc luôn rồi sao?”

Nhìn cô lắc đầu một cách khó hiểu, Diệp Phùng nghi ngờ hỏi.

Âu Dương Ngọc Duyên nhất thời hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, cái tên không hiểu tình yêu này, thật sự đáng ghét chết đi được!

Cô tức giận hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng lên, cử động một chút, phát hiện cổ chân thật sự không đau nữa, một chút tò mò, nhất thời tràn ngập trong lòng, người này rốt cuộc là ai, không chỉ giỏi võ như vậy, mà ngay cả y học cũng thành thạo như vậy?

“Nếu không có việc gì nữa, vậy tôi đi trước đây, người của cô, chắc cũng sắp tìm tới nơi này rồi đấy!”

Phất phất tay, nhìn bóng lưng anh muốn rời đi, Âu Dương Ngọc Duyên vội vàng gọi anh lại: “Này, anh tên là gì?”

Diệp Phùng cũng không quay đầu lại: “Tên không quan trọng, có lẽ, chúng ta đời này cũng sẽ không gặp lại nữa đâu!”

Nhìn bóng lưng dần dần biến mất của anh, Âu Dương Ngọc Duyên tức giận mở miệng: “Giả bộ cao thượng tài giỏi gì chứ, anh cho rằng như vậy có thể khiến bà đây chú ý sao?”

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt lại hiện lên tia ranh mãnh: “Anh nói không gặp lại, nhưng bà đây sẽ có đấy! Khiến cho bà đây tò mò như vậy, anh sẽ dễ dàng mà bỏ đi như vậy sao?”

Sau đó, rất nhiều cảnh sát tiến vào nơi này, một người trung niên dáng vẻ quản gia, vẻ mặt lo lắng chen đến phía trước nhất: “Cô chủ, cô không sao chứ?”

“Bác Lương, tôi không sao!”

“Cảm ơn trời đất, cô không có việc gì là tốt rồi, ông chủ lo lắng cho cô chết mất!

Chúng ta mau về nhà thôi!”

Âu Dương Ngọc Duyên nhẹ nhàng đứng lên, trong con ngươi xinh đẹp chớp.

động lóe lên một chút ánh sáng.

Cô nhìn theo hướng Diệp Phùng rời đi, môi khế khép lại: “Bác Lương, giúp tôi điều tra một người! Một tên nhóc có bảy phần giống với cậu chủ nhà họ Diệp, Diệp Thanh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.