Biết rằng có Vương Lang đang bí mật bảo vệ Diệp Phùng, nỗi lo lắng duy nhất của Sở Kiều Thanh cũng được trút bỏ. Sau đó, dưới sự sắp đặt của Diệp Phùng, cô ấy lặng lẽ rời đi cùng Hà Xung. Ngay sau khi cô rời đi, Lăng Tuyết Ngân phấn khích chạy tới bằng chân sau: “Chú ơi. Chú không thể đoán được lần này chủ nhân của chúng ta lớn cỡ nào đâu.”
Diệp Phùng hơi nhưởng mày, chợt nghĩ đến Triệu Nguyên sau khi gạt Lăng Tuyết Ngân rời đi, lập tức hiểu ý cười nói: “Con gái nhà họ Tưởng, người giàu nhất thành phố Đại Hùng, lai lịch thật lớn. Hơn nữa, thù lao lần này e rằng không ít.
Lăng Tuyết Ngân đột nhiên mở to mắt, cô ấy như chết điếng: “Chú... làm sao chú biết hết được?”
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, Diệp Phùng đột nhiên nâng lên. Cảm giác muốn trêu chọc cô, ra hiệu với cô. Anh đưa tay ra hiệu, rồi cười và nói: “Cô quên rồi sao? Chúng ta có điểm chung.” Lăng Tuyết Ngân vô thức lùi lại xa, hai bước, che cánh tay phải của cô, nhìn anh một cách thận trọng: “Chú xấu chú không phải đang nhìn trộm suy nghĩ của cháu đấy chứ?” “Chà. Thật không công bằng. Không phải chú đã nói rằng chú đã tìm cách ngăn cản chúng ta giao tiếp với nhau sao? Tại sao chú có thể biết cháu đang nghĩ gì? Nhưng cháu lại không biết chủ đang nghĩ gì?”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Tuyết Ngân, ba vạch đen xẹt qua mặt Diệp Phùng anh vội vàng nói: “Tôi chỉ trêu cô thôi. Tất cả đều là Triệu Nguyên nói với tôi.” “Thật sao?” Lăng Tuyết Ngân nghi ngờ nhìn Diệp Phùng. Nếu không phải vì sự xuất hiện đột ngột của anh, có lẽ Lăng Tuyết Ngân đã quên mất. Có một hình xăm trên cánh tay của cô ấy có liên quan đến Diệp Phùng. “Món quà” này do chủ nhân ngôi mộ bí ẩn ban tặng cho hai người lúc đầu không tìm được cách phá bỏ. “Đương nhiên là thật.” Diệp Phùng trịnh trọng gật đầu “Hừ! Chú xấu xa, tạm thời cháu sẽ tin chú. Mà này, còn tên Triệu Nguyên phiền phức kia thì sao?” “Tôi đã tìm thấy bằng chứng về sự đồi bại của cha con họ, an tâm được rồi.” “Nhanh chóng như vậy?” Đôi mắt của Lăng Tuyết Ngân mở to, khuôn mặt của cô ấy thật không thể tin được. Bạn biết không, khi cô ấy lần đầu tiên bay đến đây với danh nghĩa con gái chính hiệu của Khúc Long Khâm, Triệu Nguyên đã không cho cô ấy nhiều sắc mặt tốt còn Diệp Phùng mới đến đây chưa đầy hai giờ anh đã đưa hai cha con nhà này giải quyết? Ngay sau đó, vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của Lăng Tuyết Ngân biến thành vui vẻ, cô nắm lấy cánh tay của Diệp Phùng và tỏ vẻ phấn khích: “Tuyệt vời, hai tên phiền phức này cuối cùng cũng đã rời đi! Chú à, chú thật sự là ngôi sao may mắn của con!”
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Lăng Tuyết Ngân Diệp Phùng khóe miệng giật giật, bất lực nói: “ Tuyết Ngân! Giữa chúng ta không chênh mấy tuổi. Cô gọi tôi là chú cháu, người khác sẽ cho rằng tôi có sở thích đặc biệt gì. Cô nên gọi là anh Diệp.
Lăng Tuyết Ngân cong môi: “Ha, bởi vì chú đã giúp cháu xua đuổi hai tên phiền phức kia cháu khá là vui nên sẽ gọi chú là anh Diệp. Nhân tiện, bây giờ Triệu Nguyên đã đi rồi. Với tư cách là tổng giám đốc của công ty bảo vệ Thức Khúc chúng ta hiện đang nắm quyền kiểm soát tuyệt đối đối với công ty. Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Mặc dù Lăng Tuyết Ngân vui tươi nhưng cô ấy có không quên kế hoạch được thảo luận bởi mọi người ngày hôm qua! Đối với Diệp Phùng Lăng Tuyết Ngân là đại cổ sư hiển nhiên cũng là một trợ giúp rất tốt. Vì vậy, mọi kế hoạch đều không được giấu diểm với cô. Nghe thấy câu hỏi của Lăng Tuyết Ngân, mắt Diệp Phùng lóe sáng: “Thợ săn đã đến nơi và con mồi đã mắc câu. Việc chúng ta cần làm là đợi.” Cánh cửa phòng họp lại mở ra: “Lăng Tuyết Ngân.” Giọng nói lanh lảnh của Tưởng Anh vang lên: “Cô Tưởng, tôi xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.”
Một bóng dáng xinh đẹp từ từ quay lại. Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, tâm trí Diệp Phùng hơi ngột ngạt. Tưởng Anh ở trước mặt anh rất đẹp, vẻ đẹp của cô không giống như Sở Kiều Thanh quyến rũ nóng bỏng, cũng không phải là khuôn mặt trắng nõn ngây thơ của Lăng Tuyết Ngân mà phảng phất nét ưu sầu. Đôi lông mày khẽ nhưởng lên cùng với một cái cau mày khiến người nhìn tràn đầy khao khát được bảo vệ mãnh liệt họ nóng lòng muốn ôm cô ấy vào lòng để bảo vệ. Vẻ đẹp của Tưởng Anh giống như công chúa bị giam trong lâu đài, khiến cho người nhìn cảm thấy tội nghiệp. Tuy nhiên, ánh mắt Diệp Phùng nhanh chóng trở lại bình tĩnh, Lăng Tuyết Ngân ở bên mỉm cười giới thiệu: “Cô Tưởng, để tôi giới thiệu với cô. Vị này là vệ sĩ mạnh nhất của chúng tôi, Diệp Phùng” “Mạnh nhất? “Tưởng Anh không nói lời nào. Bên cạnh cô, một người đàn ông cơ bắp nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, sau đó nhếch mép khinh thường: “Tổng giám đốc Lăng, cô đang đùa tôi sao? Tên này mạnh mẽ nhất ở đây? Hừ! Nghe an ninh Thức Khúc càng ngày càng kém. Hôm nay mới nhìn thấy, quả nhiên đúng như vậy.”
Sau đó, anh ta đối mặt với Tưởng Anh nói: “Cô chủ, tôi đã nói công ty hỏng bét này không đáng tin cậy. Tôi rất quen thuộc với công ty an ninh số một ở đây. Đơn giản thôi, tôi sẽ cho bọn họ cử hai vệ sĩ đến bảo vệ cô.”
Tưởng Anh nhíu mày, giọng nói dịu dàng có vẻ lạnh lùng: “Lá thư đe dọa rất có thể được viết bởi người của Cao Tuấn Hùng. Đây là địa bàn của Cao Tuấn Hùng. Anh có thể đảm bảo rằng người anh đang tìm kiếm, anh có thể tin hoàn toàn không?” “Điều này... “Người đàn ông ngập ngừng, sau đó liếc nhìn Diệp Phùng một lần nữa nói: “Tốt hơn là tìm đứa trẻ này. Nhìn thân hình gầy gò của cậu ấy, giống như có thể bảo vệ được người khác không?” Những lời khiêu khích lặp đi lặp lại khiến mắt Diệp Phùng tối sầm lại. Anh nhìn người đàn ông với giọng điệu kiêu ngạo, khóe miệng giật giật: “Một thứ rác rưởi, thích nói lung tung. Tôi thật sự không biết, ai mới là đứa trẻ?” Lời nói phù phiếm vang lên khắp phòng, tất cả mọi người đều là sửng sốt. Ngay cả Tưởng Anh cũng đưa mắt về phía Diệp Phùng với một chút ngạc nhiên. Vài giây sau anh ta mới có phản ứng, anh ta tức giận nói: “Cậu nhóc, người dám nói tôi là rác rưởi?” Nụ cười trên mặt Diệp Phùng càng ngày càng đậm, nhìn người đàn ông kia, móc tay khinh thường: “Chẳng lẽ là người không phải sao?” Diệp Phùng giờ phút này nhất định phải kiêu ngạo. Nếu Tưởng Anh không nhìn ra được khả năng của anh ấy, thì làm sao cô ấy có thể chọn anh làm vệ sĩ riêng cho mình? “Cậu bé ngoan. Người đàn ông to lớn đầy thù địch mạnh mẽ, sải bước đi về phía Diệp Phùng: “Cậu nhóc, tôi hứa, trong vòng năm cú đấm, cậu phải quỳ xuống cầu xin lòng thương xót!” Diệp Phùng đưa một tay lên lưng anh ta. Phía sau, một tay giang ra, trong phòng vang lên một giọng nói độc đoán: “Tiêu diệt mày bằng một đấm là đủ rồi!”