Đế Sư Xuất Sơn

Chương 117: Chương 117: Tôi tham gia được không?




“Được! Đấu thì đấu! Ai sợ ail”

Hàn Uyển Quyên tức giận, đáp ứng mà không suy nghĩ.

“Tốt!”

Khóe miệng Chu Huy cong lên: “Hiện tại tao lại thấy chờ mong, chờ lúc đó xem bọn mày bị chúng tao chà đạp như thế nào!”

“Hi vọng, bọn mày cho tao thấy mới mẻ tí, nếu không thắng quá dễ dàng thì cũng chán lắm!” .

||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||

Nói xong, dẫn các sinh viên học nhạc phương Tây nghênh ngang đi khỏi!

“Quá kiêu ngạo! Tớ không vừa mắt tên Chu Huy đó lâu rồi!”

“Xi! Không phải xuất thân là âm nhạc thế gia có vài năm sống ở nước ngoài sao, nếu sính ngoại thế thì sao không đổi quốc tịch luôn đi!”

Mọi người ồn ào bàn tán, riêng Đào Thiên Linh thì lo lắng nhìn Hàn Uyển Quyên: “Đàn chị, quyết định chia sân khấu biểu diễn cùng lúc với bọn Chu Huy có vội vàng quá không?”

Hàn Uyển Quyên chưa trả lời, Ngô Lôi đã cất cao giọng nói chói tai: “Ai ui! Đào Thiên Linh, bà có ý gì! Chẳng lẽ bà sợ?”

“Nếu sợ thì đi ôm đùi đám sinh viên nhạc phương Tây đó xin tha đi “Ngô Lôi! Đủ rồi! Ý của Thiên Linh không phải như thết”

Hàn Uyển Quyên trừng mắt nhìn anh ta, sau đó nói: “Thiên Linh, em cũng thấy đó, đám sinh viên hệ nhạc phương Tây kia cũng quá đáng quá, hơn nữa chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, dù cùng biểu diễn trên một sân khấu cũng không chắc sẽ thất bại, em có thấy vậy không?”

Đào Thiên Linh do dự gật đầu, tuy trong lòng cô vẫn thấy bất an, nhưng chuyện đã tới nước này thì không còn cứu vãn được nữa, chẳng bằng điều chỉnh tâm trạng cho tốt, tích cực ứng chiến!

Ở hậu trường, sinh viên khoa nhạc dân gian lại luyện tập buổi biểu diễn họ đã luyện trăm lần ngàn lần, thời gian bất giác trôi qua, đã tới lúc họ phải lên sân khấu rồi.

“Các eml”

Hàn Uyển Quyên hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Hôm nay là thời cơ để chúng ta chứng minh chính mình!”

“Để đám học nhạc phương Tây đó nhìn xem, cái gì mới là dân tộc, cái gì mới là thế giới Xoạt!

Dưới ánh đèn chói lóa, trên sân khấu rộng mênh mông, vị trí được phân chia rõ ràng, lấy trống làm vạch chia, tiêu đối diện flute, piano đấu đàn tranh, trong mắt sinh viên nào cũng là ý chiến chiến đấu sục sôi!

Khán giả nhìn cảnh này đều ngạc nhiên, họ bắt đầu bàn tán.

“Có chuyện gì vậy? Gõ trống cổ ở chỗ cao.

nhã như thế này? Đùa gì thế hả!”

“Anh nhìn thứ sinh viên kia cầm kìa, em nhớ hình như nó là… đàn nhị phải không, trời đất, không phải đó là thứ cổ lỗ sĩ chỉ có người già bảy tám mươi tuổi mới nghe sao?”

Vài vị nhạc sư ngồi ở hàng ghế đầu cũng nở nụ cười châm chọc: “Mason, thấy không, cái đàn tranh gì đó ở kia, vậy mà dám thách thức tiếng đàn piano mà ông tự hào đấy!”

Phù thủy piano Mason lộ ra nét mặt đầy châm biếm: “Isa thân mến, xin tin tưởng ông già này, bọn họ chỉ đang tự rước lấy nhục thôi!”

“Chỉ có nhạc cụ phương Tây mới có thể diễn tấu ra những âm thanh tuyệt diệu nhất thế gian này, còn mấy thứ có hình thù kỳ quái đó chỉ có thể tạo ra tạp âm!”

Hai phe trên đài cũng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, Chu Hiểu ngồi trước piano nhếch miệng, nhìn về phía dàn nhạc dân gian, nét mặt lạnh lùng: “Lúc này tao muốn cho hệ nhạc dân gian của chúng mày không còn cơ hội xoay người!”

“Mọi người tập trung, cứ phối hợp như khi chúng ta tập luyện, biểu diễn khả năng tốt nhất của chúng ta cho khán giả, cho những nhạc sư mà chúng ta tôn kính!”

“Để lũ nhà quê nhạc dân gian kia biết cái gì là âm nhạc cao nhã!”

Sau đó, tiếng piano vang lên, violin và cello tiếp nối, tiếng nhạc thanh lịch du dương vang lên khắp thính phòng Athena, âm thanh êm ái như nước chảy mây trôi lan tỏa, khán giả khép hờ mắt thưởng thức, vài vị nhạc sư ngồi hàng ghế đầu cũng nở nụ cười, quan sát những sinh viên trẻ có năng lực mà không nhịn được gật đầu.

Hàn Uyển Quyên cầm đàn nhị, hít một hơi thật sâu: “Mọi người, thời khắc quyết định vinh quang sắp đến!”

“Làm theo kế hoạch chúng ta chuẩn bị, để tiếng đàn tranh của Thiên Linh dẫn đầu, biểu diễn ‘Khúc Nghê thường vũ y’, Ngô Lôi, chuẩn bị tiết tấu!”

“Ngô Lôi?”

Hàn Uyển Quyên gọi hai lần mà không nghe thấy tiếng đáp, quay đầu lại nhìn, suýt thì trừng lòi mắt ra!

Mọi người bỗng xôn xao, tất cả các nhạc cụ đều được sắp xếp từ trước, thiếu một nhạc cụ thôi thì khúc nhạc họ dày công chuẩn bị sẽ trở thành công cố!

c“Ai thấy Ngô Lôi đi đâu không?”

“Ngô Lôi ở đó!”

Có một sinh viên tinh mắt đột nhiên chỉ tay, Hàn Uyển Quyên ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Lôi, nhưng anh ta xuất hiện trong dàn nhạc của nhạc phương Tây, khi chạm mắt với Hàn Uyển Quyên, Ngô Lôi còn cười mỉa mai, nụ cười đầy châm chọc và cười nhạo!

“Đáng chết! Tên khốn Ngô Lôi! Dám phản bội chúng ta “Chắc chắn Chu Huy đã sớm bày mưu, xúi giục Ngô Lôi, sau đó cố ý chọc giận để chúng †a tỷ thí trên cùng một sân khấu với bọn nó, để chúng ta bế mặt trước khán giải”

Hàn Uyển Quyên giờ mới nhận ra, cô ta rất hối hận!

Đào Thiên Linh nhìn các bạn học sa sút tinh thần, khẽ căn môi: “Mọi người, chúng ta đã lên sân khấu rồi, hiện tại chúng ta không đại diện cho bản thân mà là âm nhạc dân gian, là nhạc cụ đã được truyền thừa hơn một nghìn năm trên tay chúng tai”

“Mặt có thể mất nhưng không được phép để mất tinh hoa trí tuệ được ông cha chúng ta truyền lại “Thiên Linh, không có tác dụng đâu…”

Hàn Uyển Quyên thở dài: “Không có người chơi trống thì chúng ta không thể biểu diễn được gì đâu!”

“Tôi có thể giúp được thì sao?”

Một giọng nói đột ngột vang lên, Đào Thiên Linh ngẩng đầu nhìn, vui sướng kêu lên: “Anh Diệp!”

Không biết Diệp Phùng đã đứng bên cạnh trống cổ từ bao giờ, ngắm nghía dùi trống trong tay, cười nói: “Nhóm của mọi người đã không còn tay trống sao không để tôi thử một lần “Nhưng anh Diệp, anh … Anh có biết chơi khúc nhạc nào không?”

Gõ trống không hề đơn giản như cách mọi người luôn nhìn, mỗi nhịp trống đều phải trùng khớp với tiết tấu của khúc nhạc, nếu gõ trống sai thì tất cả tiết tấu của khúc nhạc đó sẽ bị phá hủy!

Diệp Phùng năm chặt dùi trống trong tay, cười ha ha: “Cũng hiểu một chút, chắc sẽ không làm vướng chân mọi người đâu!”

Nói xong, cơ bắp hai tay gồng lên, đột nhiên gõ trống!

Thùng!

Tiếng trống vang lên rung trời, dội lại từ bốn phương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.