**********
“Không nhất thiết
Ai ngờ Diệp Phùng hoàn toàn không có chút vui vẻ nào, mà vẻ mặt cứng đờ nhìn phía trên võ đài. “Làm sao vậy? Bây giờ Đỗ Duy Đạt đang hoàn toàn chiếm lợi thế!” “Đúng vậy, thể tấn công của Đỗ Duy Đạt rất dữ dội, lúc gần lúc xa, dùng sức mạnh quyền cước, chỉ cần đối phương đánh trúng, nhất định là bị thương nặng, nhưng mà em nhìn xem, Hồ Tấn Nam đang ở thế bất lợi, thế nhưng người nhà họ Hồ không hề có một người nào cảm thấy sốt ruột, ngược lại rất bình tĩnh, chẳng lẽ em không phát hiện ra có điều gì đó không bình thường sao?”
Hà Tố Nghi sửng sốt, nhìn kỹ lại một chút, quả nhiên, người nhà họ Hồ từ tộc trưởng đến những người trong tộc không có bất kỳ ai lộ ra vẻ mặt nôn nóng, ngược lại ai nấy đều vô cùng bình tĩnh, giống như người bị đẩy xuống thế bất lợi không phải người nhà họ Hồ vậy! “Lẽ nào Hồ Tấn Nam đang che giấu thực lực của mình?”
Diệp Phùng lắc đầu: “Theo như anh thấy, thực lực của Hồ Tấn Nam hơi kém hơn một chút so với Đỗ Duy Đạt, mỗi một đòn tấn công của Đỗ Duy Đạt, Hồ Tấn Nam chống trả rất khó khăn, lực dưới chân có chút không ổn định, lực tay cũng bắt đầu run rẩy, nhưng mà trong trường hợp này, anh ta vẫn phòng thủ một cách thụ động, hoàn toàn không có dấu hiệu tấn công nào cả. Chỗ này thật sự rất kỳ lạ!”
Đúng lúc này, điều khác thường cũng rõ ràng hơn, Đỗ Duy Đạt liên tục giữ thế tấn công mạnh mẽ thì đột nhiên cả người ngừng lại một lát, vung ra một đấm cứng rắn, rồi đột nhiên mềm oặt gục xuống, Hồ Tấn Nam ngay lập tức vui mừng khôn xiết, thuận thế bắt được cánh tay của Đỗ Duy Đạt, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan, Đỗ Duy Đạt hét lên một tiếng, cánh tay không còn sức lực buông thõng xuống, Hồ Tấn Nam chớp lấy thời cơ giảng liên tục mười mấy đấm vào ngực Đỗ Duy Đạt, Đỗ Duy Đạt phun ra một ngụm máu, cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa. “Phịch” một tiếng, cả người Đỗ Duy Đạt khụy xuống, trên ngực, một phần lớn bị lõm xuống rõ ràng, phần xương ức, không biết là bị Hồ Tấn Nam đánh gãy mất mấy cái xương!”
Sự thay đổi đột ngột làm cho nhà họ Hồ chưa kịp hoàn hồn, mãi đến khi nhà họ Hồ lớn tiếng hoan hô thì nhà họ Đỗ mới như từ trong mộng tỉnh lại, vài người vội vàng đi lên mang Đỗ Duy Đạt về, sau khi kiểm tra sơ qua một chút thì vẻ mặt phẫn nộ, nói: “Cô, bọn họ ra tay quá độc ác!”
Hai tay Đỗ Chi Tủ run rẩy, bà đứng lên, nhìn Đỗ Duy Đạt không rõ là còn sống hay đã chết: “Duy Đạt, nó thế nào rồi?” “Bị thương nặng, hôn mê rồi, sống chết không rõ!”
Một câu “sống chết không rõ” làm cho Đỗ Chi Tủ trong nháy mắt già đi rất nhiều, trên mặt tộc trưởng nhà họ Hồ hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Chị Tú, chắp tay: “Bà Đỗ, nhằng nhóc nhà chúng tôi ra tay có hơi nặng, nhưng đấu võ trên võ đài quyền cước không có mắt, vẫn nên xin lỗi, xin lỗi, ha ha.. "Đồ khốn nạn!”
Nhìn vẻ mặt của tộc trường nhà họ Hồ, người nhà họ Đỗ cảm thấy vô cùng khó chịu, không nhịn được xông lên, Đỗ Chi Tủ lớn tiếng quát: “Quay lại!” “Cô, bọn họ khinh người quá đáng!” “Quay lại! Chẳng lẽ ngay cả lời nói của ta các người cũng không nghe sao?" Đỗ Chi Tú hít một hơi thật sâu, nhìn về phía phe cánh nhà họ Hồ: “Trận thứ hai, Đỗ Duy Nam!”
Bên phía nhà họ Đỗ, một người đàn ông trung niên bước lên võ đài, bên phía nhà họ Hồ, một người đàn ông trạc tuổi cũng bước ra, vẻ mặt u ám nhìn người đàn ông kia: “Đỗ Duy Nam, đã lâu không gặp!”
Đỗ Duy Nam nhìn người được cử ra, đáy lòng chùng xuống: “Hồ Nhật Thiên, là mày?”
Giữa hai người có mối quan hệ sâu xa nào đó, mười năm trước, nhà họ Hồ và họ Đỗ xảy ra tranh chấp, chính Đỗ Duy Nam và Hồ Nhật Thiên là người dẫn đội đi giảng hòa!
Trong lần tranh chấp đó, Đỗ Duy Nam đã để lại trên mặt Hồ Nhật Thiên một vết sẹo không thể xóa nhòa, ân oán giữa hai người đã chấm dứt từ lúc đó, Hồ Nhật Thiên nhìn Đỗ Duy Nam với ánh mắt u ám: “Mười năm! Mười năm, vết sẹo này đã bầu bạn với tạo mười năm, Hồ Nhật Thiên tao nhớ Đỗ Duy Nam mày mười năm!
Đỗ Duy Nam hừ lạnh một tiếng: “Mười năm trước, mày không bằng tao! Mười năm sau, Hồ Nhật Thiên mày vẫn sẽ bại dưới tay tao!” “Vậy thì phải xem trận đấu này như thế nào nữa! Trong khi nói chuyện, cổ tay Hồ Nhật Thiên run lên, trong tay xuất hiện một chiếc rìu mạ vàng, chủ động tấn công, Đỗ Duy Nam hừ lạnh một tiếng, cầm một cây thương bằng thép tinh luyện, cũng xông lên! Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng *hộ team nha!!!
Xung quanh hai người tỏa ra độ nguy hiểm cực kỳ cao, người xem trận đấu đều không thể rời mắt, khác với trận vật lộn trước đó, hai người này là có ân oán, trong tay đều có vũ khí, nếu như không cẩn thận, nhất định sẽ phải bỏ mạng, Hà Tố Nghi cũng rất tập trung, sau đó cô quay đầu nhìn Diệp Phùng, mới phát hiện ánh mắt của anh hoàn toàn không nhìn về phía võ đài, mà rũ xuống, cô không biết anh đang nghĩ gì! “Diệp Phùng, anh làm sao vậy?” “Trận đấu vừa rồi rất kỳ lạ!”
Hà Tố Nghi sửng sốt: “Anh có ý gì?”
Diệp Phùng nhớ lại từng cảnh của trận đấu vừa rồi trong đầu, dừng một chút rồi nói: “Thất bại của Đỗ Duy Đạt quá kỳ lạ!”
Hà Tố Nghi theo lời anh nói, tỉ mỉ nhớ lại, đúng là cô cũng phát hiện ra một chỗ bất thường! Đó chính là thất bại của Đỗ Duy Đạt, quá nhanh!
Ban đầu, tất cả đều cho rằng Đỗ Duy Đạt đã đuối sức, bị Hồ Tấn Nam bắt được sơ hở dẫn đến thua trận, nhưng nhớ kỹ lại thì khi Đỗ Duy Đạt tung ra một đấm kia, rõ ràng là rất mạnh, nhưng mà khi cú đấm sắp đánh trúng đối thủ, thì đột nhiên Đỗ Duy Đạt buông lỏng sức lực, cả người mê man, không còn sức lực chống trả, mới bị Hồ Tấn Nam lợi dụng sơ hởi “Thực lực của Hồ Tấn Nam đương nhiên là không bằng Đỗ Duy Đạt, nhưng ngay từ đầu trận đấu, Hồ Tấn Nam chọn tư thế phòng ngự toàn diện, lại thêm phản ứng của người nhà họ Hồ, anh nghi ngờ ở chỗ này có vấn đề gì đó!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phùng như chợt bừng tỉnh, vội chạy đến bên cạnh Đỗ Duy Đạt, bác sĩ nhà họ Đỗ đang tiềm thuốc cho anh ta, Diệp Phùng đưa tay bắt mạch cho Đỗ Duy Đạt, sau khi xem xét kỹ thì vẻ mặt trở nên dữ tợn, quả nhiên là anh ta bị trúng độc!