Đột nhiên, tiếng cười của ông Hắc vang lên, ánh mắt ông ta hơi hướng về phía Diệp Phùng, ông ta nói: “Anh bạn nhỏ, xem ra cậu có địch ý rất sâu với tôi...”
Diệp Phùng dựa lưng vào ghế, bưng ly trà trên bàn lên uống cạn, cười khúc khích: “Vậy sao, tôi cũng không nhớ, ở cảng Tân Hải này có người bạn như ôn..”
Món ăn dọn ra chưa kịp khui rượu, mùi thuốc súng đã bốc lên nổng nặc.
Bầu không khí trong toàn bộ phòng VIP bị đè nén một cách đáng sợ, hồi lâu, ông Hắc phất tay: “Theo khẩu vị như thường lệ, lên món đi!”
Quản lý đại sảnh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui ra ngoài, nếu không, với dũng khí của anh ta thì có cho thêm ba cái lá gan, anh ta cũng không dám lên món!
Rất nhanh, trên bàn đấy áp những món ngon mĩ vị, ba người còn lại trên bàn vẫn không động düa, chi có duy nhất Diệp Phùng là người thưong thức chúng.
Hà Phi Long nhìn anh ăn ngấu nghiến, trong mắt lỏe lên một tia khinh thưởng, anh ta lầm bẩm nói: “Đúng là một tên ăn mày chưa từng biết mùi đời!”
Lời nói vừa dứt, một cái chân cua cắm phập xuống mặt bàn, chỉ cách tay trái của anh ta khoảng bằng một ngón tay, mặt bàn tròn được làm bằng gỗ cứng, càng đừng nói là bị cắm sâu tận ba cen-ti-mét, sức lực lớn như vậy, nếu di dịch một chút nữa, cái chân cua hằn đã trực tiếp xuyên qua tay anh ta rồi!
Diệp Phùng tinh tế ăn miếng thịt cua trong tay, nhẹ giọng nói: “On ào!”
Hà Phi Long mặt mày xanh mét, nhìn hai chân cua hoàng đế run rẩy, tay không khỏi run lên!
Giờ khắc này, Diệp Phùng như một vị vương già cao cao tại thượng, anh ta không nghi ngờ gì nghĩ rằng nếu anh ta lại tiếp tục nói nhảm nữa, cái chân cua tiếp theo chính là cái đầu của anh ta!
Sắc mặt của ông Hắc cuối cùng cũng thay đổi. Nu cười của ông ta dần tắt, ông ta nhìn Diệp Phùng, khẽ nói: “Anh bạn Diệp, tôi cho cậu mặt mũi, cậu lại một lần rồi một lần và vào mặt tôi, có hơi quá đáng rồi đó!” Diệp Phùng chậm rãi ngang đầu, nhìn ánh mắt của ông ta, lạnh như băng: “Ông Hắc, ông không định ăn chút gì sao?” “Ăn uống no đủ rồi, chúng ta cẩn thận tính toán nợ nần với nhau, nếu không, tôi sợ rằng sau khi tính toán xong, ông sẽ không còn cơ hội ăn cơm nữa đâu!” “ Ha ha..”
Ông Hắc cười: “Nếu như tôi không nhớ sai, tôi và cậu Diệp đây là lần đầu gặp nhau nhi?” “Đã là như thế, chúng ta có no gì để tính chứ?” “Chúng ta tính một chút, năm năm trước, ông cưỡng chế phá dỡ đất đai ở thôn Vĩnh Sơn, ba mươi lăm mạng người đó...còn tính chứ!”
Sắc mặt ông Hắc tối sẩm lai!
Đôi mắt của Diệp Phùng như một hố đen mênh mông, không càm xúc nhìn chằm chằm vào ông ta, tiếp tục nói: “Ông có biết rằng thôn Vĩnh Sơn có một nửa số đàn ông đều di lính, mỗi hộ gia đình đều có rất nhiều phụ nữ và trẻ em, tất cả đều là vì những người đàn ông của họ, đểu chiến đấu trên chiến trường, trung thành với đất nước!” “Ông có biết ba mươi lăm mạng người đó, tất cả đều là quân dân, ông ức hiếp những phụ nữ trẻ em yêu Ớt, nhưng ông không biết rắng bọn họ đang canh giữ nhà ở đây, còn người đàn ông của họ đang canh giữ đất nước ở bên ngoài!. “Chủng ta lại tính tiếp, ba năm trước ông vận chuyển chất cấm ở biên giới, để tránh bị kiểm tra, mười lăm binh lính ở trạm gác biên giới ở núi Mỹ Sơn, lớn nhất là hai mươi lăm tuổi và trẻ nhất mười tám tuổi, đều bị ông tàn bạo giết hại!” “Ngọn lửa này của ông đã thiêu rụi ba của ba đứa trẻ, chồng của bảy phụ nữ, con của mười lăm bậc cha mẹ, và vị thần bảo hộ của hàng trăm triệu người!”
Anh lớn tiếng vạch trần, thanh âm đẩy cao lên, đình tại nhức óc!
Mỗi câu mà Diệp Phùng nói ra, nhiệt độ trong phòng lại thấp thêm một độ, sắc mặt của ông Hắc lại đen thêm một phần! “Số nợ này, còn chưa tính số bách tính bình thường mà ông hãm hại!” “Ông Hắc!”
Diệp Phùng đột nhiên đập bàn đứng dậy: “Tội ông đáng chết ngàn vạn lần!” sắc mặt ông Hắc bất định, nhìn Diệp Phùng, hit sâu một hơi: “Tôi vốn cho rằng tôi làm những việc đó gió trời không lot, không ngờ lại bị cậu biết được!” “Cậu rốt cuộc là ai?” “Người phán quyết kết cục của ông!”
Giọng nói lạnh băng của Diep Phùng thốt lên. “Haha. Tôi đây tung hoành giang hồ mấy chục năm nay, còn chưa có ai dám phản quyết tôi!” “Cậu nhóc làm tốt lắm, vốn nghĩ hôm nay có thể dùng đạo lý để xua tan ân oản, nhưng cậu đã không biết điểu, vậy thì cái mạng nhò của cậu e là không cần giữ lại nữa!” “Báo Đen!”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt Báo Đen sau lưng Ông Hắc lóe lên, bộ dáng giống như một con báo đen thực thu, trong nháy mắt thân ảnh xẹt qua, đao quang lạnh lẽo phát sáng!
Thiên Lang đằng sau Diệp Phùng gầm nhẹ một tiếng, vừa định ra tay, Diệp Phùng đã giữ chặt anh ta lại, khóe miệng nhếch lên một tia châm chọc kiêu ngạo, anh đột nhiên ra tay!
Cái gì?
Báo Đen sắc mặt đột nhiên thay đổi, cổ tay chắn động, anh ta nhanh, Diệp Phùng còn nhanh hơn, cảnh tay sắt như rắn độc, một đường vòng cung cực kỳ xảo quyệt, đánh một cái vào bà vai vênh vào của Báo Den, sau đó đột nhiên do xuống, chỉ nghe với một kích, xương cốt bị bè giòn tan răng rắc, từng hạt mồ hôi lớn đột nhiên chày xuống, anh ta chống đỡ đau đớn của cảnh tay gãy, một đao lạnh lẽo đánh tới, Diệp Phủng không chút sợ hãi, hai ngón tay trở thành một thanh kiểm, hưởng vể phía nách Báo Đen đánh mạnh! “A...!”
Lưỡi dao lạnh lẽo trong tay rơi xuống đất, Báo Đen đau đớn kêu lên, Diệp Phùng bóp cổ họng của anh ta, lạnh lùng nói: “Lấy mạng của mày trước, tế linh hồn những quân nhân đã hi sinh!”
Răng rắc!
Không chút do dự, trực tiếp bẻ cổ Báo Đen!
Nhanh!
Quá nhanh rồi!
Gần như trong nháy mắt, đệ nhất cao thủ của ông
Hắc đã bị giết chết!
Trong phòng VIP, không khí bắt đầu tĩnh lặng đến đảng sợ!
Phủ phù!
Một thanh âm không thích hợp vang lên, đánh vỡ sự tĩnh lặng, Hà Phi Long trực tiếp từ ghế salon ngã xuống, đặt mông dưới sàn nhà, lúc này anh ta, đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu chủ Hà nữa, ánh mắt nhìn Diệp Phùng, tràn ngập kinh ngạc và khiếp sợ. “Tôi tung hoành giang hồ một đời này, lần đầu tiên nhìn lầm người!” “Cậu nhóc, cậu rất lợi hại! Nhưng hôm nay, cho dù cậu có là thần tiên, cũng đừng nghĩ còn sống ra ngoài!”
Vẻ mặt ông Hắc u ám, đột nhiên đập ly rượu trong tay xuống đất!
Rầm rầm!
Cửa phòng VIP, cửa sổ toàn bộ đều mở ra, hàng chục họng súng đen ngòm xuất hiện, chĩa thẳng vào phòng VIP! “May là tôi có chuẩn bị, biết tại sao nhà hàng Gió Biển hôm nay không một bóng người không? Tất cả đều là tôi đặc biệt chuẩn bị vì các người!” “Ông Hắc!”
Tổng Chính Đăng đập bàn phẫn nộ: “Ông lẽ nào cũng muốn giữ tôi ở lại đây sao?”
Hắc Lão Ngũ cười âm u: “Ông Tổng, thật là ngại quá, tôi vốn muốn dùng phương thức hòa bình để giải quyết, nhưng không ngờ, cậu em trai này quá mạnh mẽ, những bí mật của tôi, mỗi một cái, đủ để tôi chết mười lần không đủ!” “Cho nên, làm phiền ông Tống, cùng câu bạn này của ngài, cùng xuống Địa Ngục làm bạn quỷ với nhau di!” “Dừng! Ông Hắc, ông muốn mạng của tôi, ông có nghĩ đến hậu quà chưa?”
Tổng Chính Đăng quả xứng danh là trí dũng kiệt xuất, bị hàng chục nòng súng chĩa vào, sắc mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng. “Giết Thần Tài Hồng Bắc như ông tuy có chút phiến phức, cùng lắm thì tôi ra nước ngoài dưỡng lão, cả đời không quay về đất nước nửa bước, tóm lại, còn mạng sống là tốt rồi!”
Bộ dạng ông Hắc tỏ ra đắc ý, như là đem bọn họ vào tay mình tùy ý bóp chết. “ông Hắc, ông cho rằng, chi dựa vào chút bàn lĩnh còn con đó, có thể bảo vệ ông được sao?” “Dừng! Tôi mặc kệ cậu là ai, có bàn lĩnh lớn thể nào, nhưng cậu nên nhìn cho rõ, bây giờ người đang bị hàng chục họng súng nhắm vào, chính là cậu!” “Chi cần tôi hạ lệnh, cậu lập tức sẽ bị bắn chết dễ dàng như giết một con kiến!”
Ông Hắc tức giận, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng: “Vốn dĩ tôi có cuộc sống tựa hoàng đế, nhưng không lâu sau cũng phải trốn trong bóng tối như chuột lột. Tất cả chuyện này đều là nhờ ơn của cậu!”
Đột nhiên, một tiếng cười độc đoán vang lên: “Ông toi nghiệt ngất trời, còn muốn sống như chuột? Ông Hắc, ông có phải nghĩ nhiều quá rồi không!”