Tiếng kèn pháo náo nức ồn ào khắp phố phường, một cỗ kiệu xa hoa tám người khiêng vô cùng hoành tráng, dĩ nhiên có thể thấy được đây là kiệu rước dâu.
Bà mối đi trước vung vẩy tay chân, mông lắc bên này lại đảo sang bên kia, mắt láo liêng đá lông nheo với mấy cậu trai chưa vợ, làm họ xúc động đến ôm miệng ù té. Đội ngũ rước dâu thì mỗi người một vẻ, ăn mặc còn hơn là đi dự đại hội hoá trang. Theo chân những thiếu nữ tay mang giỏ trúc tung bông đầy trời, mọi người xô đẩy tranh nhau nhặt cánh hoa rơi, già trẻ trai gái ai ai cũng không nhường nhịn.
Nếu hỏi lí do vì sao lại có cuộc xung đột này? Trả lời, không phải vì những thiếu nữ kia xinh đẹp như tiên nữ khiến lòng người mê mẩn, các nàng là kết quả của sự tuyển chọn vô cùng gắt gao, được làng trên xóm dưới công nhận là sở-hữu-vẻ-đẹp-vượt-qua-tầm-hiểu-biết-của-nhân-loại. Nói đơn giản, đây chính là những bà cô đã ngoài năm mươi ế chỏng ế chơ.
Ha ha, không phải là bên dịch vụ hôn lễ làm ăn tất trách, vơ đại người đến cho đủ số lượng đâu nhé. Mà đây đều là yêu cầu của tân lang, không được gọi người xinh hơn tân nương tử của y.
Thời buổi kinh tế khó khăn, thị hiếu mỗi người mỗi khác. Bà chủ dịch vụ tổ chức hôn lễ, sau khi xem xong tranh tự hoạ của tân nương, bất đắc dĩ đành phải cắn răng móc tiền túi ra thuê người vào làm, bởi căn bản bà không tìm được ai dưới tầm của nàng hết.
Lại hỏi, vậy thì tại sao mọi người lại tranh nhau cuồng nhiệt như vậy? Xin được trả lời, đó là vì đằng sau mỗi cánh hoa có đính kèm một đồng tiền. Tiền thì ai mà chả thích, con nít cũng cần tiền đi mua kẹo mà, bởi vậy nên bà con mới đổ xô đi nhặt hoa rơi như vậy, có vài người bị cánh hoa văng trúng đầu sưng u một cục, còn vui vẻ ngoác miệng ra cười ha ha nữa là.
Trên hết, tất cả những thứ này đều có mục đích riêng của nó, đó là dẫn dụ người dân trong thành nối đuôi nhau đi dự hôn lễ, bởi vì hôm nay chính là ngày thành thân của trưởng nam đại phú hào Lý gia.
Người nhà tân lang từ lâu đã đứng trước cổng hoa mà đợi, trái với vẻ mặt nhàn nhạt của con trai, hai ông bà vui mừng cười ra nước mắt, tay liên tục phát bánh trái cho mọi người. Liệt tổ liệt tông ơi, cuối cùng thì đứa con thích nhảy sông này cũng có người chịu "vớt" nó đi rồi!! (Cưới á ^^)
Kiệu hoa đến, Lý phụ Lý mẫu nắm tay nhau mừng húng hính. Tân nương tử vén màn bước ra, dưới sự phấn khích cổ động rầm rộ của bà con, xẩy chân té đập mặt, nằm ngay đơ.
Gió thổi vù vù, không ai lên tiếng nói với ai câu nào, toàn phường im lặng nhìn nhau chết trân.
Cành lá truyền đến những tiếng lao xao khe khẽ, trên cành cây, cơ thể của nam nhân ẩn mình sau tàng lá run lên liên hồi, đưa tay che miệng tận lực kiềm chế không để bản thân cười ra tiếng, khổ sở ẩn nhẫn đến muốn nội thương.
Mở màn quá đẹp!!
Tân lang là người đầu tiên sực tỉnh, vờ ho khan một tiếng đi đến nâng nàng dậy. Chẳng biết là xui rủi thế nào, mũ phượng quá nặng khiến đầu tân nương chúi nhủi vào người tân lang, tấm khăn đỏ che mặt rớt xuống, trước đông đảo ánh mắt ngơ ngác đến quên đóng lại cửa khẩu của quần hùng, dung nhan của tân nương tử dần lộ ra.
Bác Lý, ra tiêu chuẩn kén dâu của bác cao như vậy. May mà con Mắm nhà tôi không lọt vào mắt bác. - Một người gật gù vẻ mặt như ngộ ra.
Dưới ánh nắng chói chang phi thường rực rỡ, mùa đông giá lạnh như rơi nặng trên vai từng người. Đây là lần đầu tiên họ đi dự lễ cưới của một nhà, mà lòng lại cảm thấy nặng nề như vậy, họ xúc động quay mặt đi nơi khác rơi lệ thương tâm. Thật là không nỡ nhìn vào cặp uyên ương đang ngồi tạo cảnh bên kia mà!
Sau khi bàn bạc rồi đi đến kết luận, mọi người nhất trí là ăn xong kèo này rồi, cả hội sẽ cùng nắm tay nhau đi đến nha môn báo án, nhất định phải tróc nã bằng được người đã trang điểm cho tân nương.
Hừ, thật là không có đạo đức nghề nghiệp mà, ngay cả tiền son phấn của người ta mà cũng dám cắt xén. Nhìn cái mặt mà ngay cả đoàn ca kịch cũng hận không thể trắng bằng kia đi, rốt cuộc là đã trát bao nhiêu kí bột mì lên đó? (Thợ trang điểm nào đó gào lên khóc thảm:"Trời ơi, oan uổng quá đi thôi! Ta nào có ăn bớt ăn xén ai bao giờ, tại nàng ta đen quá chứ bộ!")
Trái với sự bất bình của mọi người, cả âm thanh ai oán kêu trời không thấu đất không hay của thợ trang điểm. Giai Huệ lúc này sắm vai tân nương bị hại ngồi bệt trên đất, hai hàng nước mắt chảy ròng.
Ai mà lại thất đức như vậy, ăn me mà phun hột đầy đường, hại nàng té đau muốn chết! Ô ô!!
Thấy tân nương mặt đơ ra như cây cơ (do đánh phấn quá dày), mọi người còn cho rằng nàng là đang sốc tâm lý tạm thời, thế nên ai cũng ra sức gật đầu cảm thông, khí huyết hừng hực dâng trào. Nhất định chúng ta phải giúp cho hôn lễ này thành công mỹ mãn!!
Vì thế, trong tình huống mơ mơ màng màng, Giai Huệ bị phủ khăn trùm đầu rồi được mọi người vác lên, tiến vào bên trong lễ đường.
Chưa kịp hồi thần thì Giai Huệ đã thấy chủ xị nhà Lý gia hai người ngồi hai bên, tiếp đó bị bà mối quay hết một vòng ba lê đối diện với đại môn, nghe thấy giọng ai đó éo éo phía sau.
"Nhất bái thiên địa."
Chết chửa, chẳng lẽ phải lạy thiệt hả trời?
"Khoan!! Chờ đã!"
Đang lúc Giai Huệ bấn loạn, chuẩn bị xông pha bỏ của chạy lấy người, thì thình lình giọng nói quen đến không thể nào quen hơn chợt vang lên, vừa kịp cứu một bàn nguy trông thấy.
Giai Huệ lệ nóng quanh tròng, tháo khăn trên đầu xuống, rưng rưng mắt ngước lên.
Tiểu ~ Diệp ~ ..Diệp? Lạy chúa, cái quái gì thế kia?!!
Giai Huệ trợn to mắt, cằm rơi mạnh xuống đất.
So với khuôn mặt đánh phấn trắng bệch của nàng, mặt của Diệp Cẩn hệt như ông táo về trời, đen thủi đen thui. Đã vậy, trên tay hắn còn ôm theo một đứa bé mới sinh quấn khăn kín mít, không nhìn rõ mặt mũi. Giờ thì hai người đúng thật là một đôi hát bội.
Khoé môi Giai Huệ co giật. Huynh tính làm gì thế hở?
Diệp Cẩn tiến vào đại sảnh, đi một bước nước mắt rơi đầy sàn, vừa khóc vừa tố.
"Nương tử, ta biết nàng còn giận ta vụ ta lỡ ăn mất mấy cái móng heo của nàng, nhưng sao có thể chỉ vì thế mà nàng thành thân cùng người khác được. Nàng xem, kể từ ngày nàng bỏ nhà ra đi, con của chúng ta nhớ mẹ khóc đến cả người đều tiều tụy, thay hình đổi dáng." Nói rồi hắn vạch tấm khăn ra, mọi người quanh đó hiếu kì bu lại nhìn. Mắt hắn ứa nước, nói một câu:"Nàng nhìn mặt con đi!" rồi đau lòng quay đầu sang bên.
"Éc éc!!"
Sặc, đây là giọng của trẻ con phương nào? Mô phật, nó là lợn đấy chứ, đích thị là một con lợn với bốn cái móng heo đang quơ quào trong không trung, chẳng những thế mà còn đeo cầu hoa.
Im lặng lan tràn, mồ hôi rơi rớt. Ai đó làm ơn tới nói cho họ biết, rốt cuộc là chuyện thần thoại gì đang diễn ra đi?
Giai Huệ câm nín. Ta từ khi nào thì cùng huynh có con, chẳng những thế còn bị đột biến thành một giống loài khác như vậy?
Sợ Giai Huệ chưa đủ sốc, Diệp Cẩn mỉm cười đưa con heo lên trước mặt nàng, nói:"Nàng ôm con đi!"
"Éc éc!!" Con heo vô tư đem nguyên cái móng đập thẳng vào mặt nàng, còn vui vẻ vỗ vỗ vài cái.
Hai mắt Giai Huệ trắng dã. Trời sinh ta sao còn sinh heo làm gì?
"Yá á á!!!"
Một tràng âm thanh hét chói tai vang lên, vừa kịp thời kéo mọi người thoát ra khỏi bầu không khí quái đản đang bao trùm. Chỉ thấy bốn năm gia nhân xông vào, vẻ mặt thì cực kì khiếp sợ, chạy đôn chạy đáo khắp nơi giống như bị cái gì ghê gớm lắm truy đuổi.
Quan khách trong nhà ngơ ngác, nhìn nhau chẳng hiểu ra sao. Ngay cả Lý phụ cũng mặt đầy dấu hỏi chấm nhìn Lý mẫu, càng đừng nói chi đến Lý Đức Ngọc, tân lang đáng thương bị Diệp Cẩn tranh hết đất diễn, đang đứng thảnh thơi xơi bánh trong phòng này. (Đấy, anh cũng có vừa gì ^^)
"Ụt ụt ụt..!!!"
Một đàn lợn lòi không biết là từ đâu tới, xông vào lễ đường tông hết người này đến người kia, mặt con nào con nấy đều dữ dằn bặm trợn, mọi người la hét thi nhau chạy nháo nhào cả lên. Quang cảnh vô cùng hỗ loạn.
"Không hay, không hay rồi lão gia ơi!!"
Một gia nhân từ ngoài chạy xộc vào, chống chân thở hồng hộc không ra hơi, ngửa cổ lên nói với Lý phụ đang đu mình trên cây xà nhà, tránh đi con lợn lòi khủng bố đang hung hăng thúc đầu vào chân cột bên dưới. Lý phụ nhìn xuống bảo.
"Phủi phui cái mồm nhà ngươi, đang yên đang lành mà không hay cái gì?" (Mỗ sói gác cằm:"Dù không có sự kiện bị heo dí thì nhà này vốn cũng chẳng yên lành gì cho cam!" Vợ chồng Lý gia chọi chai lọ:"Còn không phải là tại ngươi!!" Mỗ sói gãi gãi đầu, tiện tay vơ được đống ve chai bỏ vào bao, thanh cao lắc lắc cái đầu vẫy đuôi bỏ đi:"Ta hông biết gì hết!")
Người nọ vuốt vuốt ngực mình, hào hển nói:"Số là mọi người đang làm việc, thì tự dưng ở đâu một đàn lợn lòi xông tới. Đâm bên này rồi tông bên kia, dọa cho người làm công chạy tán loạn, cuối cùng phá nát xưởng dệt của chúng ta."
Lý phụ nghe xong thấy mặt mày choáng váng, khó khăn lắm mới ôm được cây cột không để mình tụt xuống. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, phong ba này chưa qua đi thì giông lốc khác đã kéo tới.
"Không hay, không hay rồi lão gia ơi!!"
Thêm một người nữa chạy xộc vào, đồng dạng thở phì phò như người trước, đều là tìm đến báo tin.
"Lại chuyện gì nữa?" Lý phụ gân cổ quát xuống.
Tiếp thu truyền thống của người đi trước, người vừa tới cũng nâng tay vuốt vuốt ngực, hổn hển nói:"Xưởng.. Xưởng rượu của chúng ta, cũng bị họ nhà lợn chiếm đóng rồi!"
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày chết tiệt gì, tại sao lại có lắm lợn chạy long nhong như thế? Bộ nhà lợn hẹn nhau đi dã ngoại tập thể hay sao vậy? Ác nhất là địa điểm tụ tập chè chén lại là nhà ông mới đau.
Thân thể già nua của Lý phụ có chút không chịu nổi, tay chầm chậm đã muốn trượt xuống. Dường như ông trời cũng nhận ra ông sắp Game ô-vờ, vậy nên rất hảo tâm ra sức bồi luôn phát cuối.
"Không hay, không hay rồi lão gia ơi!!"
Không biết Lý phụ có nghe nổi nữa không, nhưng con lợn dưới chân ông thì dường như đã không nghe nổi nữa rồi. Hai mắt nó híp lại, ra sức cào cào cái móng heo xuống nền sàn, thở phì phò xì khói, lấy đà một phát tông văng người truyền tin xui xẻo thứ ba. Giờ thì đúng là không hay thiệt, người vừa tới chưa chi đã hoá thành vì sao. Đúng là số "hưởng" mà!
Hai người còn lại trợn mắt, nhanh chóng học theo lão gia tìm hai cây cột khác mà đu, tránh cho một màn bi đát như ban nãy tái diễn.
Trời ơi, Lý gia rốt cuộc là đã gặp vận cứt chó gì, sản nghiệp bao năm thế nhưng lại bị huỷ trên tay mấy con lợn đáng chết này? Rốt cuộc là ông thần nào đã phái chúng tới? (Mỗ sói vuốt cằm:"Chắc là Thiên Bồng Nguyên Soái chăng?" Lần này thì Lý phụ không nói nhiều lời, ném dép ném giày, ném bàn ném ghế, ném luôn cả Lý mẫu đang đứng bên cạnh. Mỗ sói như cũ nhặt giày nhặt dép, nhặt ghế nhặt bàn, nhưng hông dám nhặt Lý mẫu đang nằm trợn trắng mắt gần đó. TAT||||)
Chờ cho cả họ nhà lợn phá chán phá chê rồi rút quân, bấy giờ mọi người cũng thương tích đầy mình, không ai còn tâm trí đâu mà quản việc đôi phu phụ hát tuồng kia từ lâu đã biến mất.
Lý Đức Ngọc dìu dắt người bị thương sang nơi trị liệu, loay hoay phân phát bánh trái cứu đói cho mọi người. Lễ đường thành thân xa hoa lúc ban đầu, giờ đây lại chẳng khác gì là thời chinh chiến ác liệt. Đang lúc bận bịu như thế, phía sau chợt vang lên giọng nói lanh lảnh đắc ý của ai đó.
"Hừ, uổng công bổn tiểu thư đại giá quang lâm đến uống rượu mừng của ngươi, vậy mà.." Nàng đưa tay che miệng, rất không có ý tốt hất mặt cười phá lên, dẫn tới thu hút vô số ánh mắt hiếu kì:"Ha ha, đúng là ông trời cũng chướng mắt cái tên heo giống nhà ngươi, vậy nên mới phái cả bầy heo xuống đây quậy tung hôn lễ."
Lý Đức Ngọc thản nhiên không nhìn nàng, thờ ơ nói:"Vậy làm phiền đại tiểu thư cô di giá thẳng về nhà, bổn công tử hôm nay đóng cửa không tiếp khách."
"Ngươi..!!" Đối với thái độ hời hợt của tên kia, Vương Tiếu Vi đương nhiên không hài lòng, khoanh tay cao giọng:"Hừ, bổn tiểu thư mới không thèm chấp cái tên nghèo mạt rệp như ngươi!"
Chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, tin tức Lý gia phá sản hệt như lợn triều rút (lợn lòi + thuỷ triều), nhanh chóng truyền đi khắp thành này. Thực hư tin đồn còn chưa ra sao, đã nghe thấy bà con chúm tụm bàn tán. Gì mà Lý gia ăn thịt heo nhiều quá, vua heo tức giận mới sai sử binh heo tướng lợn đến phá nhà. Quả nhiên sức mạnh lời đồn là vô đối, suốt cả một đoạn thời gian đó, thịt heo trở thành món kiêng kị của mọi người, khiến cho nhà nhà nuôi heo nhất thời điêu đứng.
"Vậy sao? Thế thì ngại quá, thứ lỗi cho tên nghèo mạt rệp như tại hạ không tiện tiếp chuyện với đại tiểu thư cao quý đây!"
Nói rồi y quay đầu đi, bỏ lại nàng một mình đứng ở đó. Khuôn mặt Vương Tiếu Vi nhất thời trầm xuống, ánh mắt hỗn tạp nhất thời khó phán đoán tâm tư.
"Đợi đã!"
Vương Tiếu Vi lớn tiếng gọi giật lại, thành công khiến bước chân Lý Đức Ngọc đứng chựng lại. Nàng cũng không chần chờ, liền nói.
Dù gì thì sau việc này, chắc sẽ không còn cô nương nhà nào dám gả cho ngươi nữa. Thôi thì tiểu thư ta chịu thiệt thòi một chút, uỷ khuất gả cho ngươi vậy." Nói đến đây, mặt đã muốn đỏ bừng cả lên.
Vương Tiếu Vi yêu Lý Đức Ngọc, đây là chuyện cả thành đều biết. Nếu không thì những lúc Lý Đức Ngọc nhảy cầu tắm sông, Vương Tiếu Vi đã không nơi nơi đều nắm rõ, cho người dùng ghe câu kịp thời đến vớt y lên. Riêng lần với Giai Huệ là sự cố bất ngờ, khiến nàng không kịp phòng bị.
Lý Đức Ngọc cũng không phải vô tâm vô phế như cách mà y thể hiện, chẳng qua là y thích khi dễ Vương Tiếu Vi, luôn muốn chọc cho nàng phát khùng lên rồi mắng y, rất hưởng thụ vẻ mặt điên tiết đó. Nghe thì có vẻ hơi.. biến thái một chút, nhưng đây là cách mà y thể hiện tình yêu của mình, tội nghiệp Vương Tiếu Vi thế nhưng lại không hề hay biết. (Biết được cũng hơi bị tài, cách anh thể hiện độc đáo quá mà TAT||||)
Chàng có tình thiếp có ý, cố tình hai người lại thích dằn vặt nhau, thà chết cũng không chịu xuống nước bày tỏ với đối phương, vờn nhau như mèo vờn chuột, khiến người ngoài nhìn vào cũng phải thở dài. Nhưng hôm nay Vương Tiếu Vi áng chừng đã bắt đầu thấy lo sợ, sợ bởi vì tính tình cố chấp của nàng mà để lỡ mất Lý Đức Ngọc, khiến nàng phải ân hận cả đời. May mắn là hôn sự không thành, bằng không thì chắc nàng phải học theo Lý Đức Ngọc mà đi nhảy cầu luôn quá!
"Không cần, ai cần cô thương hại chứ! Ta đây dù cả đời không lấy được vợ, cũng không cần cô phải thiệt thòi uỷ khuất thân mình cho ta!" Lý Đức Ngọc lạnh lùng nói, không nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của Vương Tiếu Vi phía sau.
"Ngươi lúc nào cũng vậy!" Vương Tiếu Vi đột nhiên hét lên:"Lúc nào cũng thích làm theo ý mình, lúc nào cũng lờ đi suy nghĩ của người khác. Đã khi nào ngươi nghĩ đến ta chưa hả?" Nói rồi nàng bật khóc.
Trước nay Lý Đức Ngọc từng vô số lần trêu chọc Vương Tiếu Vi, cũng đã từng thấy qua rất nhiều biểu tình trên khuôn mặt nàng. Khuôn mặt cao ngạo kiêu kì, khuôn mặt giận dữ đanh đá, khuôn mặt chanh chua thích lên giọng tiểu thư,.. nhưng chưa từng thấy qua khuôn mặt đầy nước mắt của nàng như thế này bao giờ, nhất thời tay chân cũng luýnh quýnh cả lên.
Lý Đức Ngọc vỗ trán, nhìn nước mắt của Vương Tiếu Vi ngày càng có xu hướng muốn vỡ đê không kiềm hãm lại được, thở dài, cong ngón tay chạm nhẹ vào bờ mi đẫm nước của nàng:"Được rồi, được rồi. Đừng khóc nữa, thật là chịu thua cô luôn."
"Ta thích ngươi!"
"Sao?"
Vương Tiếu Vi nâng gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, e thẹn nhưng không trốn tránh nhìn Lý Đức Ngọc.
"Ta nói, ta thích ngươi!"
Đỏ mặt là một triệu chứng rất dễ lây lan, vừa nghe đến đó, khuôn mặt dày còn hơn bức tường thành của Lý Đức Ngọc cũng muốn nóng bừng. Y hơi ngẩng đầu, kéo vạt áo phành phạch. Sao tự dưng thấy "lóng" trong người vậy ta?
Y đảo mắt nhìn xuống, bắt gặp đỉnh đầu của ai đó cũng đang túng quẫn không dám ngẩng lên, thốt được một câu anh hùng như thế rồi im bặt, vẻ mặt chuyên chú.. đếm kiến. (Hai người này đúng là tuyệt phối ^^)
Lý Đức Ngọc cười. Thật là, nàng vì y mà dỡ xuống tính tình kiêu ngạo làm đến vậy, y mà còn làm khó nàng thì thật không xứng làm nam nhân nữa. Bất quá, lỡ làm cao rồi thì làm cao luôn vậy.
Lý Đức Ngọc khoanh tay, học theo bộ dáng ban nãy của Vương Tiếu Vi, hất mặt:"Hừ, nể tình cô có lòng như vậy. Thôi thì thiếu gia ta chịu thiệt thòi một chút, uỷ khuất lấy cô về làm vợ."
"Ai.. Ai cần ngươi uỷ khuất nha! Ta.. Ta mới không cần đâu!" Vương Tiếu Vi đỏ mặt, còn chưa kịp để nàng giãy nãy phản bác, Lý Đức Ngọc đã tiến tới nắm tay nàng kéo đi.
"Được rồi, đừng thẹn thùng nữa, đi vào bái đường nào, cha mẹ ta còn đang chờ uống ly trà con dâu dâng đó. Nhanh nhanh để còn về động phòng, sinh ra một đống heo con ú na ú nần cho ông bà bế."
"Ngươi.. Ngươi đi mà mơ đi! Ai muốn cùng ngươi sinh ra một bầy heo hả?"
"Éc éc!!"
"Ủa, đây chẳng phải là con heo thắt cầu hoa ban nãy sao? Thế nào mà lại chạy đến đây?"
"Ôm cẩn thận một chút, con heo này đáng giá cả gia tài nhà ta đó. Nuôi cho nó lớn cho mập thây nó ra, rồi bắt nó đem đi quay trả lại những gì mà cả họ nó đã gây ra."
"Ngươi cái tên dã man này!!" "Éc éc!!"
Trên một gốc thụ cách đó không xa, Giai Huệ và Diệp Cẩn đem một màn này thu vào mắt, nhìn nhau mỉm cười. Ánh mắt bất chợt khẽ đảo xuống đôi tay hai người đan vào nhau, khoé môi Giai Huệ nhẹ cong lên.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Đại khái, chính là thế này đi!