Để Ta Đến Yêu Ngươi Đi

Chương 3: Chương 3: Ta đến để yêu huynh




Một con chim ưng bay ngang qua bầu trời kêu vút lên một tiếng, biến mất trong ánh dương rực sáng, lộ ra khuôn mặt bị bóng nắng che khuất của nữ nhân.

Nàng đích thị là Tần Giai Huệ, tư thế đứng hiên ngang đón gió, đầu mày nghiêm nghị, tay khoanh vòng trước ngực, mắt nhìn ra xa.

Có ai đó đã từng nói với nàng rằng: Khi cảm thấy buồn bã hay không vui, hãy đi đến một nơi thật cao và nhìn xuống dưới, mọi buồn phiền đều sẽ trở nên thật nhỏ bé. Vậy nên, nàng quyết định làm theo lời khuyên đó, leo lên nóc nhà, đứng ở nơi cao hơn mọi người và nhìn xuống dưới..

Ọe! Nàng ngồi sụp xuống, hai tay run rẩy giữ chặt giá gỗ. Quên mất, nàng bị chứng sợ độ cao, ai đến cứu với!!!

Có một sự thật nàng không thể phủ nhận, nàng thật sự đã xuyên vào thế giới của "Túy Mộng". Đứng ở nơi này, tầm nhìn rộng mở, không có nhà cao tầng, chung cư, tiếng nổ động cơ inh ỏi,.. chỉ có mái ngói nhà này san sát, nối tiếp mái ngói nhà khác, cao hơn là tửu lâu, hội quán, dãy biệt các, cuối cùng là thành trì nơi ở của Hoàng đế.

Có lẽ, nàng nên cảm thấy may mắn, nơi đây tuy vẫn còn bị nền phong kiến giai cấp thống trị, nhưng ít nhất thì đây cũng là một xã hội bình thường. Chứ lỡ đâu xuyên về thời chiến quốc, dị giới tu chân, thú nhân hay tương lai viễn tưởng,.. thì chờ đợi nàng chỉ có hai chữ xúc tích ngắn gọn "CHẾT CHẮC". Nói chứ, nàng cũng tự biết thân phận mình, một đứa vừa lười biếng, vừa ham ăn, mê ngủ như nàng mà lọt vô trỏng mà không chết thì đúng là kì tích của nhân loại rồi.

Nàng chỉ thắc mắc một điều, ngẩng đầu tự hỏi trời cao, khóc, sao không phải xuyên vào đầu truyện hay giữa truyện mà lại xuyên vào cuối truyện. Thế này còn làm ăn gì được nữa, tình tiết truyện đã trôi qua hết rồi còn đâu, có biết trước cũng như không. Tính nhân lúc nữ chính sa cơ nhào vô giúp đỡ, để còn vớt vác cái danh hiệu nghĩa muội, nghĩa tỷ thì chưa chi nữ chính đã đăng ngôi Hoàng hậu, thân phận cách biệt, cứ như anh nông dân trồng lúa vĩnh viễn không thể so với giám đốc công ty ấy, cũng không thể học theo nữ chính bơi ngược dòng được, bởi nàng căn bản là không biết bơi. T.T

Lệ lã chã rơi, Tần Giai Huệ nắm chặt bàn tay, âm thầm tính toán cho tương lai của mình. Làm sao để có thể vừa ăn không ngồi rồi mà vẫn có tiền ăn chơi lêu lỏng đây?

Một ý tưởng lóe ngang qua đầu nàng, nàng nhanh tay chụp lấy, câu chữ bằng vàng tỏa sáng lấp lánh mở ra:"KHÔNG CÓ VIỆC GÌ KHÓ, CHỈ SỢ LÒNG KHÔNG BỀN, ÔM CHẶT CHÂN KIM CHỦ, QUYẾT CHÍ ẮT LÀM NÊN".

Oa, chân lý chính là đây! Chỉ cần ôm chặt chân kim chủ thì không lo bị đói rồi! Óa hahaha..!

"Nàng ấy không sao chứ?" Gia nhân cầm chổi quét sân khựng lại, chỉ tay về phía Tần Giai Huệ đang nâng tay che miệng cười quái dị, lo lắng hỏi đồng bạn làm việc bên cạnh:"Nàng ấy đứng trên nóc nhà gần hai tiếng rồi, không phải bị ấm đầu rồi đó chớ?"

Tên nọ lại gần, nhỏ giọng xù xì bên tai hắn:"Ngươi có thấy nàng đen vậy không? Nàng chắc chắn không phải người bình thường, người bình thường sẽ không đen như vậy"

"..." Bộ đen thì đều là người không bình sao?

Người nọ không nói nữa, tiếp tục làm việc, chỉ là thỉnh thoảng lại nhìn lên, ánh mắt viết rõ:"Rất không bình thường."

"..."

Bộp.

Một làn gió lướt mạnh qua hất tung tóc nàng về phía trước. Tần Giai Huệ đưa tay giữ chặt đầu tóc, khó hiểu xoay người về phía sau.

Bạch y phiêu lượng, khuôn mặt tuấn dật phi phàm, chỉ một ánh mắt đã đưa hồn nàng lạc lối, vĩnh viễn không tìm thấy lối về,nếu đây chỉ là ảo cảnh trong mộng, nàng cam nguyện sẽ không bao giờ tỉnh dậy. Phút chốc, trái tim nhỏ bé của Tần Giai Huệ dâng lên những rung động sâu sắc.

Ai có thể tới giải thích cho hắn, tình cảnh trước mặt này là gì được không?

Đang ở trong thư phòng phê duyệt công văn, A Vũ chạy tới báo tin người hắn cứu lần trước đã tỉnh lại. Ừ thì chuyện cũng bình thường thôi, nàng không tỉnh lại chẳng lẽ muốn ngủ cả đời sao? Hắn cũng không quan tâm lắm chỉ "Ừ" một tiếng. A Vũ lại nói, nàng hiện giờ đang đứng trên nóc nhà An Bình phủ. Này lại là chuyện gì? Đang yên đang lành tự dưng lại chạy lên đó làm chi? Hắn nghĩ mãi cũng không tìm ra ý đồ của nàng. Nói là là thích khách thì có tên thích khách nào lộ liễu vậy không, không dưng chạy lên nóc nhà hắn là để ngắm cảnh chắc? Thế nên hắn đành đi đến đây một chuyến, vì đi ngược hướng nàng đứng, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của nàng, đây là nữ nhân hắn cứu lần trước?

Nữ nhân đã ngất xỉu trước đầu xe của hắn, dáng người nhỏ bé toát ra nồng đậm bi thương khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng? Hắn không chắc. Nữ nhân hiện tại đứng trước mặt hắn vẫn nhỏ bé như vậy, nhưng có gì đó đã thay đổi. Trên người nàng không còn tia ưu thương nào, có chút kiên cường, mạnh mẽ, còn có chút bí ẩn thu hút ánh mắt hắn không thể rời đi nàng.

Diệp Cẩn chau mày, những gia nhân phía dưới nghị luận to như thế mà nàng vẫn không chú ý? Suy nghĩ một chút, Diệp Cẩn dùng khinh công thượng đẳng bay lên nóc nhà, cố gắng làm ra tiếng động thật lớn cảnh tỉnh nàng. Quả nhiên, nghe thấy tiếng động, thân thể nàng giật lên một cái, chậm rãi quay người lại.

Diệp Cẩn nghĩ, có lẽ cả đời này cho đến khi hắn chết hắn cũng sẽ không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp nàng. Nàng..thật quái dị!?

Mắt to lóe lên tia thị gian, cánh mũi phập phồng mở ra theo nhịp thở phì phò, miệngcười toe toét ngây dại, còn có.. Hắn không nhìn lầm đi, kia là.. là nước miếng sao?!!

Trong khi Diệp Cẩn còn đang chết đứng với cảnh tượng trước mắt, bên đây Giai Huệ đã lấy lại được tinh thần. Vỗ vỗ mặt, giữ vững hình tượng, giữ vững hình tượng, còn phải nhờ nó để câu kim chủ đấy.

Nghĩ thế nên nàng cong miệng, cố nặn ra nụ cười ưu nhã đẹp mắt đối với kim chủ mà nàng nhận định. Đó là nàng tự cho thế thôi, chứ trong mắt người khác nụ cười của nàng vô cùng gian trá, đê tiện khiến người ta nhìn xong chỉ muốn đập đầu vào cột tự tử, hối hận vì đã lỡ dại nhìn thấy.

Khụ, lại nói tiếp, Tần Giai Huệ chính là đang chờ Diệp Cẩn, chờ hắn mở miệng hỏi:"Nàng là ai? Đến đây vì mục đích gì?" Ha ha, hỏi đi, hỏi đi. Nàng sẽ đáp thật chuẩn cho xem.

Như nhận được sóng tín hiệu của nàng, bên kia Diệp Cẩn cũng tỉnh lại. Hắn thế nhưng cư nhiên luống cuống trước mặt một nữ nhân, đây cũng là lần đầu, vội ho một tiếng che giấu sự xấu hổ, bắt đầu đáp lại sự chờ đợi của Giai Huệ.

"Nàng.." Đến rồi, đến rồi! Tần Giai Huệ hí ha hí hởn nhìn Diệp Cẩn sắp nói nốt câu còn lại, đang nghĩ vui mừng thì chợt nghe hắn nói:"Nàng vì sao lại đứng trên nóc nhà của ta?"

Hắc tuyến rơi đầy đầu. Nếu tình huống này mà xuất hiện trên người người khác, nàng nhất định sẽ bật ngón cái, không tiếc khen ngợi hắn:"Nam phụ uy vũ, lời nói ra cũng không tầm thường như nam chính." Nhưng giờ người nếm trải tình huống này là nàng đây, quả thật cười không nổi.

Nhưng nàng là ai chứ? Chính là công dân hiện đại đã trải qua chương trình giáo dục bắt buộc mười hai năm đấy nhé, tuy cũng không phải chuyện đao to búa lớn gì, nhưng chút kĩ năng ứng biến nàng không phải không có.

Tần Giai Huệ ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói mắt, nét mặt rất vi diệu:"Huynh không thấy mặt trời rất đẹp sao? Ta đứng đây là để ngắm hoàng hôn mặt trời lặn." Mỗi cổ quá, còn chói mắt nữa!

Diệp Cẩn im lặng, suy nghĩ không biết có nên nói cho nàng, bây giờ chỉ mới là giờ cơm trưa thôi, cách giờ cơm chiều còn lâu lắm. Còn nữa, không cố được thì đừng cố, mắt đau đến mở không lên rồi kìa. Diệp Cẩn sao bỗng dưng thấy thương nàng quá!!

Sặc, người này bị sao vậy? Còn không mau hỏi nàng đi! Khổ quá, chưa xem xong kịch bản sao đã vào diễn rồi? Đạo diễn, đạo diễn đâu? Có diễn viên quên lời thoại nè!!!!

Phật dạy, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, vì để cách mạng thành công, nàng ôm bom tiến lên:" Huynh không còn gì khác muốn hỏi ta à?"

Diệp Cẩn suy tư:"Vốn tính hỏi:"Nàng là ai? Mục đích của nàng là gì?" nhưng ta thấy vô nghĩa quá nên bỏ qua."

Ngươi có biết ngươi vừa phủ định cuộc đời của một người luôn không? Tần Giai Huệ hung hăng, thật tức chết đi mà!

Nhìn nữ nhân tức đến mặt đỏ bừng bừng, tuy do đen quá nên không thấy, khóe mắt Diệp Cẩn gợi lên ý cười, không nghĩ trêu nàng nữa:"Ta nghĩ lại rồi. Nàng có thể cho ta biết nàng là ai, đến đây vì mục đích gì được không?" Lười biếng nói, rất có dáng người đang làm công tích đức.

Tần Giai Huệ khóc. Ơn giời, người cuối cùng cũng nghe thấy lời cầu khẩn của con! Đưa tay thành tâm sá sá vài cái, xoay người chuẩn bị chuyển cảnh.

"Ta tên là Tần Giai Huệ." Xoay lại cười tươi như hoa:"Ta đến đây là để yêu huynh".

Những tia nắng đượm vàng buông xuống phủ lên đôi vai người thiếu nữ cũng là vô số hào quang lấp lánh, huyền diệu đến mức Diệp cẩn muốn đưa tay bắt lại quầng sáng đang hòa tan lấy nàng.

Đời này của Giai Huệ chưa bao giờ cảm thấy sai lầm như thế. Nàng đáng lẽ không nên "Tuổi trẻ nông nổi" mà xông về phía trước vô tội vạ, ngu ngốc không nhìn xem mình đang đứng ở nơi nào mà tính chạy tới choàng vai bá cổ với người ta để "tăng tình hữu nghị". Chỉ kịp "Oa" lên một tiếng, trước mắt vật đổi sao dời, giây tiếp theo đã tiếp xúc thân mật với mặt đất, trao cho đất mẹ hiền từ nụ hôn thắm thiết.

Cái xui đụng cái rủi, người đáng ra nên ôm lấy nàng xoay vài vòng trong không trung diễn cảnh "Anh hùng cứu mỹ nhân" vẫn chưa vực dậy nổi sau màn tỏ tình trên nóc nhà. Giai Huệ đáng thương cứ thế lao thẳng từ mái nhà xuống đất vồ ếch.

"Á, có người từ mái nhà rơi xuống!!"

"Xem ra màn luận võ đã có người thắng. Vương gia quả nhiên uy vũ, ngay cả nữ nhân cũng không khoan dung, thẳng tay trừng trị. Vương gia, tiểu nhân bái phục ngài!!" Một người đột nhiên la lên, rồi trước ánh nhìn kì dị của mọi người mà ngượng ngùng lùi lại.

Một người tốt bụng khác dùng cành cây lật người nàng lại xem xét tình hình:"Bất tỉnh rồi, mọi người mau đến khiêng nàng vào phòng nằm nghĩ nào. Nữ nhân đúng là sinh vật phiền toái, nơi nào cũng bất tỉnh được."

"..." Ngươi thử té từ nóc nhà xuống coi có bất tỉnh hay không? Nếu ngươi vẫn đứng dậy được rồi nhảy tung tăng ca hát bọn ta mới bái phục ngươi!

Gia nhân từ trong phủ tràn ra như ong vỡ tổ, người nắm chân, người níu tay đặt nàng lên cáng. Thế là sau hai ngày nằm liệt giường tỉnh dậy, Tần Giai Huệ vinh quang được tám người khiêng trở về phòng, tiếp tục ngủ thêm.. vài ngày, có lẽ.

Nhìn theo bước chân mọi người đưa nàng đi mất, khóe miệng Diệp Cẩn trừu rút, hắn ôm bụng, cười không ngừng được.

Thú vị, thật thú vị!!

Đảo mắt sang nơi nàng vừa đứng lúc nãy, nắng lấp lánh trong đôi mắt Diệp Cẩn, đưa ngón tay vuốt lên cánh môi mỏng, hắn mỉm cười sâu xa.

Nữ nhân, nàng nói sẽ yêu ta sao? Thật trông chờ vào ngày tháng sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.