Dư Ảnh mệt mỏi mở mắt, nhận ra mình đang nằm úp sấp trên đùi một người. Nàng chống người dậy nhìn lên. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, có một đôi mắt phượng xa lạ đang chăm chú nhìn nàng. Dư Ảnh kinh hoảng, lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi là ai?” Người kia cười khẽ, giọng trầm trầm đáp : “Cô gái ngốc, ngay cả chồng mình cũng không nhận ra ư?” Nàng liền đáp: “Bậy bạ, ta có chồng từ khi nào chứ?”
Người trước mắt khuôn mặt trái xoan, sóng mũi cao thẳng, ánh mắt tà mị. Vẻ đẹp có nét nữ tính, nhưng lại là đàn ông. Một người đàn ông rất ưa nhìn. Người đàn ông đó nói: “Dư Ảnh, là ta đây. Theo tình hình trước mắt, chúng ta vào mộng cảnh rồi.” Dư Ảnh vỡ lẽ, khẽ nói: “Em cũng nghĩ vậy, nhưng lần nhập mộng này em lại chẳng có chút ký ức nào của cơ thể này cả.” Trần Văn Dự gật đầu nói: “Ta cũng vậy.”
Hai người dìu nhau đứng dậy, mới nhận ra mình đang ở giữa một khu rừng rậm rạp. Vài tia nắng mạnh mẽ chiếu xuyên qua cành cây rậm rạp, rọi lên từng đốm sáng lỗ chỗ trên mặt đất. Hình như vừa có cơn mưa nhỏ dội qua, để lại chút hơi thở ẩm ướt và vài giọt nước li ti đọng trên lá cây. Trang phục của hai người đều màu trắng, trên đó có nhiều vết máu loang lổ cùng bùn đất. Thế nhưng cơ thể không hề đau đớn, mà ngược lại tràn đầy sinh lực. Trần Văn Dự cười khổ nói: “Xem ra, phải tùy cơ ứng biến rồi.”
Họ không có chút manh mối nào về thế giới trong mộng cảnh hiện tại, ngay cả những việc cần làm cũng chẳng biết mảy may.
Chợt có tiếng lá cây sột soạt truyền đến. Một người toàn thân dơ bẩn xông ra từ bụi rậm, hốt hoảng la lên: “Sư huynh! Sư muội! Hai người không sao chứ?” Nhìn kỹ, đó là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy, khuôn mặt vuông vức, đôi mắt sáng nhưng đầy vẻ hoảng loạn.
Trần Văn Dự liền nói: “Ta không sao! Mặt mũi đệ bị sao vậy? Có nhớ mình là ai không ?” Thiếu niên ngẩn ra, máy móc nói: “Đệ là Ngân Tâm, là tứ sư đệ của huynh đây!” Trần Văn Dự gật đầu, hỏi tiếp: “Môn phái của chúng ta là gì? Sư phụ là ai?” Khuôn mặt Ngân Tâm nhăn sít lại, giọng đau khổ: “Sư huynh, bây giờ là lúc nào rồi mà còn hỏi những câu này?” Trần Văn Dư trầm giọng nói: “Chẳng lẽ, ngươi thật sự không phải là tứ sư đệ?” Ngân Tâm hoảng sợ, vội vàng nói một hơi dài: “Chúng ta là người của Thủy Tộc, sư phụ là Băng Quân, sư huynh đệ tổng cộng năm người. Ba hôm trước sư phụ dẫn theo ba sư huynh đệ chúng ta đến dự sinh nhật Hỏa Thần, trên đường trở lại Thủy Thành thì bị mai phục!” Cậu ngừng nói, ánh mắt rụt rè nhìn Trần Văn Dự đầy dò xét. Trần Văn Dự nghiêm nghị gật đầu nói: “Quả thật là tứ sư đệ!”
Ngân Tâm thở phào một hơi, nhưng lại hốt hoảng la lên: “Sư huynh, đệ quên mất! Lúc nãy chúng ta lạc nhau, sư phụ vẫn một minh chống đỡ bọn kẻ xấu. Bây giờ chúng ta mau mau trở về hỗ trợ người!” Nói rồi gấp gáp vạch cành cây chạy đi. Trần Văn Dự “Ừ” một tiếng, nắm tay Dư Ảnh đuổi theo. Bước chân họ nhẹ nhàng, tốc độ chạy cũng rất nhanh. Trần Văn Dự hạ giọng nói: “Lát nữa nàng phải theo sát bên ta!” Dư Ảnh hoang mang gật gật, não bộ dốc sức nắm bắt tình hình đang xảy ra.
Dường như, họ đã đi đến một thế giới có thần tiên, yêu ma. Hơn nữa, là một thế giới hỗn loạn.
Không khí càng ngày càng trở lạnh. Ba người chạy đến một khoảng rừng trống, trước mắt hiện ra một khung cảnh hoang tàn. Có mấy thi thể trắng bệch nằm la liệt trên đất, xuyên qua cơ thể họ là mấy cột băng nhọn hoắc đang tan. Máu đen vương vãi khắp nơi. Cây cối gãy ngang, cành lá đóng băng hoặc đọng đầy tuyết.
“Sư phụ!!!” Giọng khản đặc của Ngân Tâm vang lên đầy thảm thiết. Cậu chạy tới bên một gốc cây to lớn, ở đó có một người râu tóc bạc trắng đang nằm. Khuôn mặt người đó an tĩnh, mắt nhắm chặt, một vệt máu đỏ thắm chảy ra từ khóe môi. Ngân Tâm như phát điên, không ngừng gào khóc: “Sư phụ pháp lực cao cường như vậy, sao có thể dễ dàng ngã xuống như thế? Sư phụ! Sư phụ, người mau mau trả lời con đi!...” Thế nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng gió rừng xào xạc.
Trần Văn Dự nét mặt phức tạp, tỉ mỉ quan sát các thi thể còn lại. Những kẻ đã tắt thở đều có gương mặt vặn vẹo xấu xí, làn da tái nhợt, rõ ràng đã bị pháp thuật của Băng Quân đóng băng. Xét thấy chỉ có Băng Quân là thi thể còn lành lặn, Trần Văn Dự liền nói: “Ngân Tâm, nơi này không an toàn. Chúng ta mau mau rời khỏi đây.” Tiếng khóc thương tâm của Ngân Tâm theo lời chàng mà hạ xuống đáng kể, cậu ngẩng mặt, vẫn ôm chặt thi thể sư phụ, ánh mắt ngơ ngác.
Dư Ảnh cùng Trần Văn Dự chỉ thấy nét mặt Ngân Tâm chợt biến đổi. Cậu mở miệng gào lên: “Cẩn thận…” Những lời sau đó không thể nghe được, vì một tiếng nổ long trời lở đất đột ngột vang lên từ phía sau. Cột sốt của Dư Ảnh thoáng đau nhức, cơ thể không có chút sức phản kháng, bị sức nổ ép văng lên không trung. Trước khi chìm vào hôn mê, nàng còn cố gắng túm chặt lấy bàn tay Trần Văn Dự, nhưng vô vọng.
Nàng chìm sâu trong bóng tối, không biết đã bao lâu trôi qua.
Dư Ảnh mở mắt, cảm giác đầu tiên là cơn lạnh thấu xương. Một lát sau nàng khôi phục hoàn toàn ý thức, mới nhận ra bản thân trong tình trạng không mảnh vải che thân, nằm úp ấp trên một tảng băng khổng lồ. Trên đầu nàng, vô số tinh thể băng lớn nhỏ rủ xuống, thoạt nhìn như pha lê.
Dư Ảnh xoay mình ngồi dậy. Lần đầu tiên nhìn thấy thân thể này qua mặt phẳng như gương của tinh thể băng, nàng không kìm được mà há hốc vì kinh ngạc.
Thật sự quá đẹp!
Ở đời thực, Dư Ảnh cũng là mỹ nhân thanh lệ hiếm có. Thế nhưng cô gái này lại mang vẻ đẹp trong sáng thoát tục vô ngần, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Thoáng sững sờ qua đi, Dư Ảnh nhanh chóng định thần lại. Bây giờ nàng đang ở đâu? Trần Văn Dự đâu rồi? Nàng cố tập trung tinh thần, nhưng dường mộng cảnh này không hề chìu theo ý nàng. Từ lần đi vào Mộng Tuyền U Giới, Dư Ảnh đã gần như mất đi năng lực điều khiển mộng cảnh theo ý muốn. Thậm chí việc đi vào mộng cảnh như thế này cũng chưa từng xảy ra trong suốt mấy tháng qua.
Dư Ảnh chợt nghe thấy tiếng nói chuyện thấp thoáng từ xa vọng đến. Nàng bò tới mép “chiếc giường” của mình, mới phát hiện cả tảng băng hình vỏ sò đang trôi lơ lửng giữa không trung. Phía bên ngoài chiếc vỏ sò bưng khổng lồ ấy, không gian xung quanh lẳng lặng chìm trong bóng tối đen kịt.
Tiếng nói chuyện càng ngày càng lớn, chứng chủ nhân giọng nói đang đến gần. Dư Ảnh vội nằm bẹp xuống mặt băng, dỏng tai lắng nghe. Nàng nhận ra giọng nói của hai người, một nam một nữ. Giữa không gian sâu thẳm, giọng nói của họ như từng hồi chuông giòn tan vọng tới tai, khiến trái tim Dư Ảnh ngập tràn cảm giác lo âu.
Chưa kịp nghe họ nói gì, Dư Ảnh đã bị một sức mạnh to lớn kéo giật dậy. Giọng đàn ông vang lên: “Mặc quần áo!” Giọng nói khàn đục nhưng lại vang vọng như tiếng kim loại va vào đá tảng.
Một cái đầu nhăn nhúm, le que vào sợi tóc đột ngột xuất hiện trong tầm mắt Dư Ảnh. Tiếp đó, là đôi cánh khổng lồ đang vỗ dập dềnh. Kẻ mới đến mặc trang phục nữ đen tuyền, khuôn mặt biến dạng, trên tay là một mảnh vải màu đỏ được xếp gọn gàng.
Dư Ảnh nhớ lại, những sinh vật bị giết chết ở cánh rừng kia cũng tương tự như thế này, chỉ khác ở chỗ chúng không có cánh. Mặc dù những thi thể kia biến dạng xấu xí, thế nhưng giống cái vừa đen đúa vừa đáng sợ thế này quả thật là lần đầu tiên Dư Ảnh thấy qua. Trong khi nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ả kia đã bắt đầu nhét Dư Ảnh vào bộ trang phục bó sát màu đỏ.
Dư Ảnh bị sức mạnh vô hình giữ chặt trên không trung không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc ả làm gì thì làm. Móng tay ả vừa dài vừa sắc như móng vuốt, xẹt qua da Dư Ảnh tạo ra vài vết đỏ đau rát. Một lúc sau, trên người nàng đã phục sức gọn gàng, trước mắt chợt xuất hiện một cái bóng to lớn.
Người đàn ông trước mắt đeo mặt nạ che khuất khuôn mặt. Từ người hắn toát ra vẻ uy nghi mà đáng sợ, ngay cả lúc im lặng cũng có thể khiến người đối diện cảm thấy nặng nề.
“Phụ Thần…” Sinh vật giống cái cúi đầu xun xoe. “Hắc Điểu nói không sai, nàng ta mặc vào đỏ vào trông rất đẹp!” Người đàn ông được gọi là Phụ Thần không thèm liếc ả kia một cái, trần giọng ra lệnh: “Hắc Điểu, ra ngoài đi!” Hắc Điểu tiu nghỉu tung cánh, thả mình vào khoảng không đen kịt.
Dư Ảnh vì nghi hoặc vừa run rẩy nói: “Ông là ai? Tại sao tôi ở đây?” Người đàn ông nghe nàng hỏi vậy thì chợt bật cười thành tiếng: “Từng nghe con gái Thủy Thần tư sắc xinh đẹp bậc nhất, phép thuật cũng vào hàng thượng thừa, thế nhưng giờ khắc này cũng chỉ như một con búp bê yếu đuối mà thôi!” Dư Ảnh cảm thấy lòng tự tôn chưa gì đã bị chà đạp, thế nhưng đối phương có vẻ rất mạnh, nàng đành cắn môi không đáp.
Người đàn ông đeo mặt nạ cười xong thì chợt dùng giọng nghiêm túc nói: “Thần tiên các ngươi vẫn thường gọi ta là Ma Thần. Chính ta đã bắt ngươi tới đây.” Thấy Dư Ảnh không hề tỏ ra đặc biệt kinh ngạc hay sợ hãi, Ma Thần tiến tới hai bước, giơ tay nâng cằm của nàng. “Ngươi không sợ ta?” Hắn hỏi.
Thật ra, lúc này Dư Ảnh không hề biết hiện tại Ma Thần chính là cái tên mà phần lớn thần tiên yêu quái đều nể sợ. Dù mới nổi lên vài trăm năm gần đây, thế nhưng sức mạnh to lớn cùng hành tung bí ẩn của hắn khiến người đứng đầu các thần tộc cùng tiên tộc đều phải dè chừng. Dư Ảnh không có ký ức cùng kiến thức mà một thần tiên tiêu chuẩn nên có, không ngờ đến sắc mặt lo lắng cùng mờ mịt hiện tại của mình lại mang đến cho đối phương sự ngạc nhiên cùng tò mò.
Dư Ảnh không cử động được, vẻ mặt liều mạng: “Ta là phụ nữ yếu ớt, ông bắt cóc ta như vậy còn đáng mặt quân tử sao?” Dường như Ma Thần bệ vệ không ngờ tới cô gái kia chẳng những không biết sợ, mà còn ăn nói hết sức tùy tiện. Giọng trầm đục của hắn thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn: “Ta không chơi đùa với ngươi! Thứ ta muốn, mà máu của cơ thể này!”
Hiện tại thần tộc còn chưa quá suy yếu, cùng chung sống với tiên tộc hết sức hài hòa. Thần kiến tạo thế giới, tiên tộc quản lý, duy trì vạn vật. Mỗi vị thần đều có năng lực riêng, khả năng sáng tạo cùng sức mạnh của họ làm cho thế giới này càng ngày càng phát triển phong phú.
Thời gian sau đó Dư Ảnh cũng biết, thân thể mà nàng nhập vào hiện tại là con gái của Thủy Thần cùng Mộc Thần, tên gọi Lan Chi. Thủy Thần tạo ra nước nuôi dưỡng sự sống, Mộc Thần tạo ra muôn vạn loại cỏ cây. Mà Lan Chi kế thừa cha mẹ, sức mạnh của nàng là thêu dệt nên sự sống cỏ hoa.
Ma Thần muốn máu của nàng, chính là hi vọng nắm giữ sức mạnh này