Hồ Nhạn năm nay vừa tròn năm ngàn tuổi, Hồ Vương cùng Hồ Hậu liền tổ chức tiệc lớn tại Thanh Khâu, có cả Đông Hải Long Vương, Diêm Vương cùng ông cháu Yêu Hoàng đến dự. Không khí buổi tiệc diễn ra vô cùng đầm ấm, chợt Hồ Nhạn lên tiếng:
“Tỷ tỷ đi lịch kiếp thật không đúng lúc gì hết! Rõ ràng là sắp đến sinh nhật của người ta mà!”
Hồ Vương và Hồ Hậu cùng nhìn nhau đầy bất đắc dĩ. Đứa con gái này của họ càng lớn càng to gan cứng đầu, vì chuyện tình yêu mà cố chấp bỏ dỡ mấy ngàn năm tuổi xuân. Cháu gái của Yêu Hoàng Cảnh Châu là Cảnh Nhạc chợt lên tiếng:
“Đệ thì có gì mà trách móc! Ta quen tỷ ấy sớm hơn đệ, vậy mà mấy ngàn năm qua còn chưa gặp được mấy lần! Tỷ ấy bôn ba hết vùng trời này tới thế giới khác, chẳng phải đều vì kẻ ấy hay sao?”
Câu này đã được than thở không biết bao nhiêu lần, mấy ngàn năm qua cứ lặp đi lặp lại khiến không ai còn buồn bình luận thêm. “Kẻ ấy” thì ai cũng biết, chính là vị Bạch Sứ thần quân ngày ấy hồn phi phách tán, đã được tỷ tỷ của Hồ Nhạn thu thập hồn phách trở về. Đông Hải Long Vương là Thương Diệp nghe thấy thế chỉ hừ nhẹ:
“Đệ ấy cũng chỉ tiện miệng nói thế, nàng đâu cần phải lớn tiếng như vậy?”
Cảnh Nhạc nghe vậy thì gần như ngay lập tức nước mắt lưng tròng:
“Chàng nói thiếp ức hiếp đệ ấy? Thiếp chỉ đau lòng vì không thường xuyên được gặp tỷ tỷ, chàng lại nói thiếp thế sao?”
Thương Diệp nghe thế thì lập tức ngậm miệng, trong lòng khổ sở muôn phần. Không biết khi hai người về nhà, Cảnh Nhạc sẽ lại tìm cách gì bắt bẻ chàng đây? Nhìn bề ngoài yếu đuối của Cảnh Nhạc, ai biết rằng bảy trăm năm trước Thương Diệp còn bị nàng đuổi đánh cho nửa sống nửa chết, cũng chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà hai người nên duyên vợ chồng như ngày hôm nay.
Cả nhà hồ ly cùng khách khứa, trong đó có nhân vật chính của buổi tiệc, trơ mắt nhìn cặp vợ chồng đang diễn trò trước mặt. Trong khi đó yêu hoàng Cảnh Châu mặt không đổi sắc nhấp ly rượu tiên, trong lòng không ngừng tán thưởng đứa cháu gái càng ngày càng mặt dày vô sỉ của mình.
Thời gian như cơn gió, chuyện cũ như một chiếc lá chao nghiêng. Mấy ngàn năm trôi qua chỉ trong chớp mắt, ký ức thỉnh thoảng hiện về như giấc mơ của ngày hôm qua.
Tàn tiệc, chúng tiên yêu đều lục tục về hết, chỉ có Diêm Vương nằng nặc đòi ở lại đánh với Hồ Nhạn một ván cờ. Hồ Nhạn vui vẻ nhận lời, nhưng cuối cùng bị đánh cho thua tơi tả, khuôn mặt đẹp trai ủ rũ trông thật đáng thương. Diêm Vương mỉm cười nói:
“Tiên tử, đừng thất vọng. Thật ra ta có một món quà đặc biệt dành cho cậu, cũng coi như đền bù cho ván cờ này!”
Lão dẫn Hồ Nhạn đến khoảng đất trống bên bờ Vong Xuyên, ngẩng nhìn bầu trời quanh năm vần vũ nói:
“Vừa may thời gian trùng khớp, mới có thể đưa kịp cô ấy về đây với cậu một chút!”
Nói rồi thả một câu chú, khiến không gian xung quanh dường như hiện một lớp sương mờ. Từ làn khói trắng hiện ra một cô gái áo trắng xinh đẹp tuyệt trần, đường nét gương mặt hao hao giống Hồ Nhạn, nhưng thanh thoát dịu dàng hơn một chút. Ban đầu ánh mắt cô có vẻ mờ mịt, nhưng khi thấy Hồ Nhạn thì trở nên mừng rỡ, tinh anh. Cô gái này chính là Tử Ly, tỷ tỷ của Hồ Nhạn.
Diêm Vương nói:
“Tiên tử, thời gian ở cõi u minh nhanh gấp nhiều lần cõi trần. Hai chị em cô chỉ có một canh giờ với nhau thôi.”
Nói rồi quay lưng bỏ đi, để lại cho kẻ kia một cái nháy mắt tinh nghịch. Tử Ly nói:
“Đã lâu không gặp, bác Diêm Vương hình như tinh quái hơn xưa.”
Hồ Nhạn thì tranh thủ nắm lấy tay áo của tỷ tỷ, cất giọng mè nheo:
“Tỷ tỷ, hôm nay là sinh nhật của đệ, tỷ tỷ phải tặng cho đệ cái gì đó chứ?”
Tử Ly bật cười, dịu dàng nói:
“Đệ đệ ngoan, tỷ tỷ bây giờ chỉ là hồn phách, nào có nhiều phép thuật như vậy? Có tặng đệ thì chắc cũng không có món gì ra hồn. Hay là đệ đợi sinh thần lần tới, tỷ và tỷ phu nhất định tặng đệ cái gì thật ý nghĩa, được không?”
Hồ Nhạn nghe thế thì lập tức giãy nãy, chỉ tay lên trời nói:
“Tỷ phu? Tỷ nói cái tên thần kinh không biết gì ấy à? Tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh sao, hắn rõ ràng không nhớ tỷ là ai?”
Tử Ly nghe nói thế thì khuôn mặt lập tức trầm xuống. Năm trăm năm trước nàng thu thập được toàn bộ ba vạn bốn mươi bảy mẩu thần hồn của kẻ ấy, sau đó nhờ sự trợ giúp của Diêm Vương cùng Thiên Long Tộc mà làm chàng tái sinh. Thế nhưng mà lúc tỉnh dậy, chàng đã mất hết ký ức đã qua, không nhận ra cả nàng. Cho dù là khoảng thời gian làm Cổ Long Thần, hay lúc đóng vai làm Bạch Hạc, chàng cũng chẳng mảy may nhớ đến.
Nhớ lúc ấy, Tử Ly như rơi vào địa ngục. Suốt mấy ngàn năm đằng đẵng, nàng gắng sức tự vượt qua bản thân, vượt qua trăm vạn khó khăn gian khổ mới tìm được chàng về. Thế nhưng người thương thành người lạ, hi vọng bỗng chốc bị giáng cho một đòn chí mạng, giấc mơ tưởng thành sự thật nhưng bỗng đâu thành ước nguyện xa vời.
Thực ra Tử Ly cũng đã từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thế nhưng mà được Diêm Vương thuyết phục, nàng quyết định tin thêm một lần nữa. Mặc dù trái tim đã gần như không còn nguyên vẹn nữa rồi.
Diêm Vương trước giờ vốn đối rất tốt với nàng, mới đặt giả thiết rằng hồn phách của “kẻ kia” thật ra chưa được gắn kết trọn vẹn nên ký ức mới chưa được thông suốt. Vì vậy sau hàng trăm năm trời “kẻ kia” bị Thiên Long Tộc lẫn chúng tiên quen biết dụ dỗ, lừa gạt, cưỡng ép, mới có chuyện lịch kiếp này.
Hai chị em tâm tình non một canh giờ, Tử Ly nói:
“Đệ đệ, mau về Thanh Khâu thôi. Tỷ tỷ còn vài câu muốn nói với Diêm Vương trước khi tiếp túc trở lại lịch kiếp.”
Hồ Nhạn quyến luyến rời đi, Tử Ly mới đến tìm Diêm Vương, cúi đầu tỏ lòng biết ơn. Nàng nói:
“Bác Diêm Vương. Trước giờ Tiểu Ly nợ người nhiều quá. Biết trả làm sao cho hết đây?”
Diêm Vương vuốt chòm râu thưa, cười ha hả nói:
“Tiên tử không mắc nợ ta tí nào. Ta biết tiên tử từ thuở mới được sinh ra, còn Tĩnh Long lại là bằng hữu. Vả lại ở cõi trần tiên tử cũng sẽ gặp không ít chông gai, thỉnh thoảng lão Diêm Vương ta cũng áy náy thay cho Ti Mệnh sến súa, cảm thấy bản thân nên an ủi người một chút.”
Tử Ly nói:
“Dù thế nào Tiểu Ly cũng khắc sâu ân tình của bác. Người chẳng những tạo cơ hội lịch kiếp, mà còn đích thân xuống trần hóa thân thành ông ngoại của Dư Ảnh, nuôi dưỡng cháu thành người.”
Diêm Vương tủm tỉm:
“Phải như vậy thì ta mới có thể dạy cho tiên tử Dẫn Mộng Thuật, mục đích cuối cùng của việc lịch kiếp từ đó mới có thể hoàn thành.”
Hai người nói thêm vài câu, cũng đến lúc cáo từ. Cái bóng trắng mảnh khảnh của thiếu nữ xinh đẹp không bao lâu bị sương mù nuốt chửng, chỉ còn lại làn khói lảng bảng không ngừng tan theo dòng nước Vong Xuyên. Linh hồn nàng đã trở lại với thân xác người phàm, tạm thời quên hết thân phận cùng ký ức của loài tiên. Còn lại một mình, Diêm Vương đứng chắp tay nhìn ra làn nước trong suốt, miệng lẩm bẩm:
“Bạn già, ta không tin là từ ký ức của ngài không tìm ra được chút dư ảnh nào…”