Ngựa con chớp chớp mắt, giống như không dự đoán được nàng sẽ nói câu này.
Vừa rồi nó đã chống lên một bên móng, bên kia cũng hơi cuộn lại một nửa. Ngựa trời sinh là một loài động vật cảnh giác, ở trạng thái đề phòng đều sẽ đứng lên, tư thế này đủ để nó ít nhiều sẽ có cảm giác an toàn. Cách chuồng ngựa, ngựa con chậm rãi đứng lên. Sở Lạc nhớ tới lời Sở Dao nói, nàng bị bệnh, ngựa của nàng cũng bệnh.
Chắc là do lúc trước bị bệnh, ngựa con vẫn luôn uể oải cuộn mình trong chuồng ngựa, không nhúc nhích, nhìn thấy có người lạ đến gần, liền đứng dậy đề phòng. Ngựa đã được thuần hóa qua, nhưng bây giờ đối với nàng vẫn còn xa lạ, tốt nhất không nên tiếp xúc quá gần.
Ngựa con đứng ở chỗ sâu nhất trong chuồng ngựa, sau lưng là ánh hoàng hôn, lại có chuồng ngựa che đậy, Sở Lạc không thấy được rõ ràng, chỉ mơ hồ xem được vóc dáng, quả thật có chút thấp bé.
Nếu để cho Sở Miên cùng Sở Dao, cô nương nhỏ chỉ tám chín tuổi, có lẽ còn có thể cưỡi lên, cho người nắm dây cương chậm rãi ở trại nuôi ngựa đi vài vòng, nhưng với nàng quả thật không thích hợp. Cũng khó trách Sở Dao sẽ nói, đây rõ ràng là ngựa chuẩn bị cho Sở Miên.
Trước mắt, ngựa con tuy rằng đứng lên, lại vẫn ở trong chuồng ngựa duy trì khoảng cách với nàng, như vậy vừa có thể đánh giá nàng, vừa có được một khoảng cách an toàn. Sở Lạc chậm rãi tiến lên, muốn nhìn rõ chút.
Nhưng ngựa con giống như nhìn thấy roi ngựa trong tay Sở Lạc, đôi mắt dừng một chút, càng thêm đề phòng nhìn về phía nàng. Roi ngựa trong tay Sở Lạc là khi nàng đến trại nuôi ngựa, gã sai vặt ở đây cho nàng, nàng thuận tay cầm lấy.
Gã sai vặt chỉ phụ trách chăm sóc ngựa trong chuồng, không biết Sở Lạc bị bệnh, cho rằng Sở Lạc tới trại nuôi ngựa là muốn dẫn ngựa ra cưỡi, liền đem roi ngựa cho nàng, chính mình lại đi theo từ xa, chờ nàng phân phó sẽ đem ngựa con trong chuồng dắt ra.
Bây giờ, Sở Lạc rũ mi nhìn nhìn roi ngựa trong tay, tuy có chút không thể tưởng tượng, nhưng vẫn là đoán ra được, con ngựa này hình như để ý roi ngựa trong tay nàng. Có lẽ là bị roi ngựa dọa sợ.Trong lòng Sở Lạc khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói, “Ta đem roi ngựa bỏ xuống, ngươi đừng sợ, ngươi đi tới phía trước một chút, để ta nhìn xem.”
Ngựa con đương nhiên sẽ không trả lời nàng. Chỉ là khi Sở Lạc cúi người, thử đem roi ngựa chậm rãi đặt ở trên mặt đất, lại thật sự thấy ngựa con tiến lên một chút. Sở Lạc trong mắt hơi kinh ngạc. Ngựa con này rất có linh khí. So với những con ngựa nàng đã gặp qua có chút không giống nhau.
Nương theo ánh mặt trời lặn, Sở Lạc cẩn thận nhìn xem ngựa con trong chuồng. Chờ đến lúc nhìn kĩ, Sở Lạc mới phát hiện con ngựa này thật lùn, lại không tính là nhỏ, thậm chí có chút mạnh mẽ, chắc là do bị bệnh, cho nên thoạt nhìn không có tinh thần, có vẻ gầy yếu đi chút, nhưng tuyệt đối không phải chỉ là ngựa con bình thường.
Đông Xương hầu cũng sẽ không ở trong một đám ngựa tốt trộn lẫn một con ngựa yếu ớt để đưa cho mấy cô nương phủ Kiến An hầu. Con ngựa này, hẳn là chủng loại khác, thuộc loại ngựa chân lùn.
Kiến An hầu phủ không phải xuất thân trong quân, con cháu trong phủ mang phong thái thư hương nhiều hơn, ít cưỡi ngựa bắn cung, Sở Lạc đối với ngựa cũng không nghiên cứu nhiều, chỉ bằng vào con mắt quan sát tinh tế cùng ấn tượng mơ hồ, nhìn ra một chút manh mối.
Mà trong lúc nàng đánh giá ngựa con, nó cũng giống như đang yên lặng đánh giá nàng.
Nói là “yên lặng”, bởi vì con ngựa này lúc trước phảng phất có thể nghe hiểu tiếng người, lại không thích hí vang, cũng không thích phát ra âm thanh “hừ hừ”, giống như thói quen của một người trầm mặc ít lời.
Sở Lạc tiến lên, thân mình hơi nghiêng về phía trước, nhẹ giọng nói, “Ta tên là Sở Lạc. Sở trong rõ ràng minh bạch, Lạc trong Lạc Hà“.
Ngựa con giống như nghe hiểu lời nàng nói, trong mắt hơi trệ, sau đó lại vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.
Gã sai vặt cách đó không xa cho rằng nàng muốn duỗi tay sờ con ngựa kia, con ngựa này tính tình hung liệt, hắn ta lo lắng nó sẽ làm nàng bị thương. Hắn ta bước nhanh tiến lên, nhưng chờ khi đến gần, mới phát hiện Sở Lạc cũng không có tâm tư như vậy.
Sở Lạc đối với ngựa không có hiểu biết gì nhiều, nhưng cũng sẽ không ngây thơ đến mức đi sờ một con ngựa xa lạ, cho dù chỉ là ngựa con.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, Sở Lạc vừa lúc chuyển mắt, ôn hòa hỏi, “Nó có tên sao?”Gã sai vặt ngẩn người, lập tức lắc đầu, “Còn đang đợi tiểu thư ban tên.”
Sở Lạc nhìn nhìn, vừa lúc thấy mặt trời lặn phía sau, con ngựa này lại rất yên tĩnh, Sở Lạc mỉm cười, “Khinh Trần đi“.
Ngựa con dừng một chút. Gã sai vặt khom người chắp tay, “Tiểu nhân đã biết.”
Mặt trời lặn Khinh Trần, tên này có vẻ hợp với tình hình hiện tại.
Sở Lạc bên môi hơi nhếch một cái, trong lúc lơ đãng, tựa như ẩn giấu vẻ đẹp minh diễm động lòng người. Sắc trời dần tối, gió lại nổi lên, Sở Lạc kéo lại áo choàng trên người. Đi ra ngoài hít thở không khí một chút, nàng còn đang “bệnh”, không nên ở bên ngoài lâu, dễ dàng mang lại tai tiếng, chọc người sinh nghi.
Sở Lạc hơi rũ mắt, lông mi thon dài nhẹ nhàng chớp chớp, dưới ánh nắng chiều cắt ra một bên sườn mặt tinh xảo, thanh âm lộ ra một chút ôn nhu, phảng phất như một hồ nước mềm mại, “Ngày mai ta lại đến xem ngươi.”
Nàng xoay người rời đi, ngựa con mới giật giật móng trước, bước về phía trước thêm một chút.Buổi chiều vừa có một trận mưa phùn, đường đi trong trại nuôi ngựa có chút trơn. Lộ Bảo tiến lên đỡ nàng, sợ nàng trượt chân. Trong chuồng ngựa phía sau, ngựa con vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Sở Lạc cùng Lộ Bảo, thẳng đến khi thân ảnh hai người biến mất trong tầm nhìn chính mình.
“Khinh Trần” hơi thu lại ánh mắt, tầm nhìn của ngựa tuy rằng rộng lớn, nhưng không được tốt lắm. Hắn mới vừa rồi đến gần, mới thấy rõ ràng diện mạo Sở Lạc.
Tầm nhìn rộng lớn lại mơ hồ, sẽ khiến người ta cực kì không có cảm giác an toàn, đặc biệt là tầm nhìn rộng lớn như vậy nhưng lại không nhìn được phía sau lưng, cho nên bất luận là cái gì gió thổi cỏ lay đều sẽ làm hắn không kiềm chế được mà đá về phía sau. Những điều này, đều là sau khi Lý Triệt “biến thành ngựa” mới biết được!
Hắn từ nhỏ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tự nhận là đối với ngựa vô cùng quen thuộc, nhưng chờ đến khi chân chính “biến thành” một con ngựa, lại còn là một con ngựa chân lùn, hắn mới biết được chính mình trước đây, căn bản chính là chín trâu mất một sợi lông.
Chuẩn xác mà nói, không phải là “biến thành” ngựa. Hắn là khi bị ám sát ở đại điển tế trời, bị người dùng kiếm đâm vào bụng, ngã xuống vách núi. Văn Sơn núi non cực kì hiểm trở, hắn cho rằng chính mình phải chết không thể nghi ngờ, nhưng vừa mở mắt, lại phát hiện mình còn “sống”! Là “sống” ở trong thân thể của một con ngựa chân lùn..
Hắn từng tức giận, từng tuyệt vọng, cũng từng đâm vào chuồng ngựa muốn chạy đi, nhưng sau khi bị ăn rất nhiều trận roi tàn nhẫn, hắn rốt cuộc bình tĩnh lại.
Hắn từng gặp qua thủ đoạn thuần hóa ngựa trong cung, nếu như dùng roi vô dụng, còn có thể dùng chủy thủ hoặc các công cụ khác để làm cho hắn thành thật nghe lời..
Hắn bỏ ra thời gian một ngày, mới tiếp thu hiện thực chính mình hiện tại là “một con ngựa“..
Hắn trước hết hoặc là thành thật sống tạm, tìm cơ hội biết rõ ngọn nguồn; hoặc là vì tự tôn đế vương mà lừng lẫy hy sinh. Sau khi bình tĩnh, hắn lựa chọn vế trước.
Tuy hiện tại không thể biến trở về thành Văn đế, ít nhất cũng có thời gian tìm hiểu tình hình, làm sao để trở lại thân thể thật sự của chính mình, việc này yêu cầu hắn phải bình tĩnh lý trí.
Bất đắc dĩ, Lý Triệt chỉ có thể chậm rãi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phảng phất từ khi hắn “tỉnh lại”, bên trong chuồng ngựa này cũng chỉ có một mình hắn, không gặp qua con ngựa nào khác, cũng coi như trong cái rủi có cái may, vừa lúc đủ cho hắn tìm tòi nghiên cứu “chính mình.”Hắn không giống những con ngựa cao lớn anh tuấn truyền thống, mà chỉ là một con ngựa chân lùn, tuyệt đối không uy phong lẫm liệt.
Chuồng ngựa nhỏ hẹp, hắn không thể thử xem chính mình có thể nhảy cao bao nhiêu, chạy nhanh thế nào. Trước mắt, hắn chỉ có thể tốn nhiều công phu hơn luyện tập các động tác nhỏ, ví dụ như đá hậu, quét quét đuôi ngựa, thử quay đầu, một lát lại nâng lên vó ngựa, chốc lát lại hạ xuống, một chốc lại nằm, lại đứng dậy..
Tóm lại, không gian chuồng ngựa có thể cho phép hắn làm cái gì, hắn đều thử qua. Sau khi thử một lúc, trong lòng hắn dâng lên sự hiếu kì mãnh liệt. Ngựa đến tột cùng có thể hay không dùng chân sau đá trúng đồ vật mà nó muốn, điểm mấu chốt của đá trúng hay không lại là cái gì?
Hắn không kiềm chế được nóng lòng muốn thử, cũng thật sự thử qua, nhưng sự thật là không phải lần nào cũng đá trúng chính xác. Hắn đá vào hàng rào chuồng ngựa, hàng rào không bị đá đổ, ngược lại là hắn ngã thật mạnh xuống.
Lý Triệt vẻ mặt tức giận, chỉ là một gương mặt ngựa hiện tại khiến người ta nhìn không ra.
Nghỉ ngơi một lúc, Lý Triệt bắt đầu để ý đến thị giác của hắn. Đôi mắt của hắn, tầm nhìn so với con người rộng lớn hơn. Chỉ là nhìn không được rõ ràng, cái duy nhất giống với trước đây, là hai con mắt đều phải cùng nhìn về một hướng.
Bởi vì tầm nhìn bỗng nhiên lớn hơn, nhưng so với trước đây lại càng thêm mơ hồ, hắn nhìn nhiều, liền không thích ứng được, cả người bắt đầu choáng váng, đành cuộn người nằm xuống chuồng ngựa, tạm thời nhắm mắt không nhìn chung quanh.
Hắn bắt đầu nhắm mắt, tĩnh tâm tự hỏi ngọn nguồn sự việc.
Người ngoài nhìn vào, con ngựa chân lùn phiền toái, một khắc trước còn đang tung tăng nhảy nhót, muốn chết muốn sống, trong chốc lát muốn ra khỏi chuồng, chốc lát lại muốn đá hàng rào, giờ khắc này liền uể oải không có tinh thần, sợ là vừa mới bị đánh đến thần chí không rõ, nếu không chính là bị bệnh..
Nhưng hắn nào có bệnh gì? Hắn chỉ là đang suy nghĩ.
Hắn đăng cơ đã được hai năm, đối mặt là một đám thế gia ở Trường Phong quốc. Hắn một lòng một dạ cải cách triều đình, thi hành chính sách mới, trọng dụng cùng đề bạt người mới gia cảnh nghèo khó nhưng có tài, mượn sức không ít danh môn vọng tộc..
Hắn cũng đắc tội không ít thế tộc hào môn, nhưng quân quân thần thần, xưa nay đều như thế, trong triều rốt cuộc là ai có lá gan lớn đến vậy dám hành thích vua?
Hôm nay toàn bộ thủ vệ cấm quân trên đại điển tế trời đều là thân tín của chính mình, cho dù có người có ý định ám sát hắn, thích khách là như thế nào có thể trà trộn vào?
Thân vệ của hắn cũng không phải ăn chay, chuyện quan trọng như tế trời tất nhiên càng phải thận trọng hơn.
Người muốn hành thích không chỉ phải biết rõ toàn bộ quá trình của đại điển, còn phải đối với địa hình ở đó rõ như lòng bàn tay mới có thể tìm ra thời điểm thích hợp nhất để động thủ, ở địa điểm bí ẩn ẩn thân mà không bị phát hiện, hơn nữa, hắn còn biết được cấm quân nhân số đông đảo, dũng mãnh, nếu như không thể một kích trí mạng, lại chống chọi, nhất định không thể ở dưới mí mắt cấm quân lấy đi tính mạng của hắn, vì thế đối phương đem hắn dồn đến chỗ vách núi, như vậy khả năng sống sót của hắn gần như là không có!
Kế hoạch kín đáo như vậy, nếu như không có nội gian tiếp ứng cùng bố trí, hắn tuyệt không tin!Chỉ là trước mắt, hắn cũng không có manh mối, lại đi hao tốn tâm tư suy đoán ai là nội gian, ai hướng hắn hạ độc thủ, đều không có ý nghĩa.
Sáng nay hắn rơi xuống vách núi, hiện tại lại bám vào trên thân thể của một con ngựa con.Việc cấp bách bây giờ, phải xác nhận xem hắn rốt cuộc còn sống hay không, hay là, chỉ có thể vĩnh viễn sống trên thân thể con ngựa con này..
Sau khi nghĩ kĩ, Lý Triệt trong đầu càng thêm bình tĩnh vững vàng, hắn đầu tiên phải biết rõ chính mình đang ở nơi nào? Chung quanh là hoàn cảnh gì? Cuối cùng việc khó khăn nhất, hắn làm sao mới có thể biết được những việc xảy ra sau khi hắn rơi xuống vách núi. Rồi nếu hắn còn sống, thì làm như thế nào mới có thể trở về trong thân thể của chính mình?
Nhưng đối với một con ngựa lùn mà nói, bất luận là vấn đề nào, đều không phải là một chuyện dễ dàng.
Trên đại điển tế trời xảy ra chuyện, sợ là sẽ làm cho triều đình cùng đất nước rung chuyển. Để tránh cho đất nước rối loạn, những người có mặt cũng sẽ tận lực giấu giếm, chỉ có rất ít người biết. Hắn muốn từ trong miệng người khác biết được tình hình thực tế, quả thực là hy vọng xa vời.
Cũng may sau khi biến thành ngựa, thính giác của hắn trở nên thập phần nhanh nhạy.
Lý Triệt cũng nhờ vào thính giác xuất sắc, thăm dò được nơi này là trại nuôi ngựa của Đông Xương hầu phủ.
Lão phu nhân phủ Kiến An hầu mang theo nữ quyến trong phủ tới Đông Xương hầu phủ làm khách, Đông Xương hầu mấy ngày trước mang mấy con ngựa con tặng cho các cô nương phủ Kiến An hầu.
Mà hắn, chính là một trong số những con ngựa được đưa cho nữ quyến phủ Kiến An hầu.
Đông Xương hầu phủ ở Phường Châu, Văn Sơn cũng ở Phường Châu, từ Phường Châu đến Văn Sơn chỉ mất nửa ngày đường. Hắn nếu từ Hầu phủ chạy đi, hẳn là có thể một hơi chạy đến Văn Sơn.
Trời không tuyệt đường người, trong lòng Lý Triệt một lần nữa bốc cháy lên hy vọng.
Nhưng lúc này hắn đã khôi phục trầm ổn bình tĩnh ngày thường, càng là những lúc như thế này càng phải trầm ổn. Trước mắt hắn chỉ biết chính mình đang ở Phường Châu, Đông Xương hầu phủ, cũng biết được nơi này cách Văn Sơn chỉ có nửa ngày đường. Nhưng Văn Sơn cũng được, Phường Châu cũng tốt, đều cách hắn rất xa, hắn trước mắt ngay cả chuồng ngựa này cũng không ra được.
Hắn cần một cơ hội, một người có thể dẫn hắn ra khỏi trại nuôi ngựa, hoặc là, ít nhất có thể để hắn ra khỏi chuồng ngựa, quen thuộc với người và cảnh vật chung quanh.
Hắn trong lòng đang suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến bên ngoài chuồng ngựa, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn lên. Cho đến khi tiếng bước chân nhẹ nhàng này hướng hắn đi tới, hắn mới chậm rãi ngước mắt, sâu kín nhìn về phía bóng người phía trước.Tầm mắt hắn nhìn cũng không rõ ràng, chỉ thấy ánh nắng chiều ở trên người nàng mạ lên một tầng sáng màu vàng nhạt. Khứu giác của ngựa cũng thật nhanh nhạy, trên người nàng có mùi gỗ đàn hương mà hắn thích.
Nàng hướng hắn nói, nàng tên là Sở Lạc.
Hắn vẫn luôn an tĩnh nghe, nàng kêu hắn tiến lên, hắn cũng nghe lời.
Nhìn bóng dáng Sở Lạc đi xa, Lý Triệt biết, cơ hội của hắn đã tới.
Editor: Văn - ngựa con - chân lùn - đế!