Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 5: Chương 5: Muội muội là nam hài tử (5)




Tui đây là lần đầu edit có gì sai sót mong mọi người góp ý nhaaaa ♡

===

Tỷ tỷ?

Đám nam nhân đều sửng sốt, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn sâu về phía kệ hàng, nhưng ánh mặt trời chiếu không tới nơi đó, nhìn đến chỉ thấy một bóng đen.

Trong bóng tối, có tiếng gậy kéo trên mặt đất.

Không rõ ràng, nhưng ngược lại thong thả ung dung.

Đám nam nhân đều ở trong mạt thế chém giết nhau mà sống sót, họ rất nhạy cảm với nguy hiểm, liền cảm giác một trận da đầu tê dại, trong bóng đêm như là có cái gì rất đáng sợ đang hướng bọn họ đi tới.

Có vài người hoàn toàn là theo phản xạ mà giơ súng lên, hướng về phía bóng đen, bóp cò súng bắn về phía đó.

Đoàng, đoàng, đoàn ——

Tiếng súng điếc tai.

Nhưng mà bước chân kia như cũ không nhanh không chậm, dường như không hề bị viên đạn ngăn cản.

Cuối cùng một người bước ra từ bóng đen đi tới, ánh mặt trời chiếu sáng đôi chân mảnh mai, ngay sau đó toàn bộ cơ thể của cô hiện ra.

Đám nam nhân đều kinh ngạc mà ngây người.

Cứ tưởng là quái vật gì, kết quả lại là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, cô mặc áo hoodie màu đen, mũ to rộng che đến đỉnh đầu, nhìn không thấy mặt, trong tay còn kéo theo một cây gậy, ở trên mặt đất một đường kéo dài lại đây.

Đám nam nhân cảm thấy không ổn, tức khắc lại muốn nổ súng lần nữa, nhưng lần này còn chưa kịp bóp cò súng, gậy trong tay thiếu nữ đã nện thật mạnh xuống, bọn họ cái gì cũng chưa thấy rõ, đám nam nhân đều đã bị thiếu nữ một gậy đánh ngã.

Dụ Sở cầm gậy, chỉ cảm thấy sức mạnh của tang thi vương thật đúng là lợi hại, không sợ súng ống đạn dược, lại còn có uy lực lớn vô cùng.

Cô hạ tay đặt cây gậy lạnh băng vào trán của một nam nhân, giống như lúc hắn vừa mới uy hiếp Duy Âm, mà uy hiếp ngược trở về: “Các ngươi có phương tiện giao thông không? Thành thật trả lời, bằng không ta một gậy đánh tiếp, đến mạng cũng khó giữ nga.”

Nam nhân nơi nào còn dám cãi lời cô, nuốt nước miếng, lập tức trả lời: “Chúng ta có một chiếc xe buýt.”

Dụ Sở vừa lòng nói: “Tốt lắm.”

Mấy nam nhân khóc không ra nước mắt.

Xem ra xe chắc chắn bị đoạt đi rồi.

Nhưng bọn hắn cũng không dám nói cái gì, thiếu nữ này sức mạnh thực sự quá đáng sợ, chắc là đã thức tỉnh sức mạnh của hệ dị năng.

Mọi người không khỏi có chút hâm mộ.

Ở mạt thế, dị năng so với cái gì đều quý giá hơn. Trong số vạn người mới tìm được một người may mắn sở hữu dị năng giả.

Kẻ mạnh được tôn trọng, cá lớn nuốt cá bé.

Gặp kẻ mạnh hơn, không bị giết đã là may mắn, còn bị đoạt đồ vật thật sự là hết sức bình thường.

Dụ Sở dẫm lên bọn họ, nói: “Chìa khóa xe đâu, giao ra a.”

Nam nhân cầm đầu thành thành thật thật giao ra chìa khóa.

Dụ Sở tiếp nhận chìa khóa, nâng chân lên, lại nhìn vũ khí của bọn họ: “Vũ khí của các ngươi cũng không tồi nha.”

“……”

Đám nam nhân sống không còn gì luyến tiếc, cắn răng cởi bỏ bao đựng súng, giao hết súng ra.

Nhưng mà, Dụ Sở lại cười nhẹ đem chìa khóa xe ném cho nam nhân cầm đầu, cũng không lấy những vũ khí đó, bình tĩnh nói: “Chúng ta chia đồ ăn cho các ngươi, các ngươi lái xe đưa chúng ta đi căn cứ đi.”

??

“Cái gì?”

Đột nhiên kinh hỉ đến không kịp phong ngừa, đám nam nhân đều ngơ ngác.

Xe buýt không cần đưa ra?

Còn có thể được chia một ít đồ ăn?

Mấy người liếc nhau, ở trong mắt thấy được giống nhau vui mừng khôn xiết.

Mọi người đều là người trưởng thành mạo hiểm sống ở mạt thế, hiểu rõ lẫn nhau, cách sinh tồn ở mạt thế chính là cá lớn nuốt cá bé, thiếu nữ so với mình lợi hại như vậy, đừng nói nguyện ý chia đồ ăn cho mình, liền tính nếu đem đồ vật của mình toàn bộ cướp đi cũng đều có thể.

Nhưng đối phương còn nguyện ý kết bạn, đối với bọn họ là một món hời, xe đồ ăn đều có, duy nhất phải làm là tài xế miễn phí? Làm tài xế cho dị năng giả lợi hại như vậy, ở mạt thế cũng có thể đảm bảo an toàn a.

Mấy người đối với tình huống này vui mừng quá đỗi, mặt tươi cười: “Không thành vấn đề, chúng ta nhận ngài làm lão đại! Ngài nói đi nơi nào liền đi nơi đó.”

Dụ Sở mỉm cười: “Lão đại không cần, coi như giao bằng hữu đi. Các ngươi xưng hô như thế nào?”

“Chúng ta ngày thường đều là kêu tuổi từ lớn đến nhỏ, ta họ Lý, mọi người thường kêu Lý ca. Mấy huynh đệ này, kêu bọn họ lão tam, lão tứ, lão ngũ, còn có lão lục. Xếp thứ hai huynh đệ……nó đã không còn trong cuộc bạo loạn tang thi.” - Tuy rằng thiếu nữ nói không muốn làm lão đại, nhưng cô dù sao cũng là dị năng giả, Lý ca không dám chậm trễ, vội vàng ân cần khách khí nói.

Chỉ là khi kết thúc câu chuyện, hắn sờ đầu đinh của, trên mặt tươi cười ảm đạm.

Phía sau lão tam đến lão lục, nghe đại ca giới thiệu chính mình, trên mặt đều là tươi cười.

Dụ Sở gật đầu.

Cô trong lòng yên lặng tính toán.

Đám nam nhân này, bề ngoài thô ráp nội tâm lương thiện, nhưng mỗi người đều không phải nhân vật bình thường.

Ngoài ra còn có vai trò trong cốt truyện gốc.

Bọn họ sau này thức tỉnh dị năng, tất cả đều là hệ dị năng tinh thần.

Vài người quan hệ thân thiết, ăn ý mười phần, dị năng thậm chí còn có thể kết hợp sử dụng.

Sau này, liền thành đội ngũ lừng lẫy tiếng tăm ở mạt thế.

Bất quá cuối cùng, mấy huynh đệ thành thật này, vẫn là bị Tô Ý lừa gạt thành con rối tùy ý sai bảo.

Cũng may lần này bị mình giành trước.

Dụ Sở vốn dĩ chỉ là thử vận may, biết đám nam nhân sẽ đến trung tâm thương mại này, cho nên cố ý tới nơi này tìm đồ vật, chính là ôm kỳ vọng được gặp bọn họ, kết quả cô nắm chắc thời cơ không sai chút nào, không uổng sức lực đạt được mục đích.

“Lão đại mời ngài.” Lão tam chân chó mà khom lưng duỗi tay.

Dụ Sở liếc Duy Âm hướng bên cạnh, khụ một tiếng, cố ý hỏi: “Muội muội ngươi có mệt hay không? Túi bánh quy nhìn qua rất nặng nha.”

Vừa nói xong, các nam nhân lập tức hiểu được, lão tứ lão lục tiến lên, nịnh nọt nói: “Tiểu muội muội vất vả a! Này đưa các ca ca mang đi, ngươi cùng tỷ tỷ nghỉ ngơi, ai nha muội muội này da thịt non mịn, ngàn vạn không cần mệt nhọc a……”

Nháy mắt bọn họ tiến lên, Duy Âm lại theo bản năng lui ra phía sau một bước, tựa hồ không muốn đụng tới bọn họ, tùy ý đem túi bánh quy đẩy qua.

Lão tứ một phen đoạt lấy túi bánh quy, nhân tiện lại nói ngọt mà khen: “Muội muội lớn lên thật xinh đẹp, ta còn không có gặp qua tiểu cô nương nào xinh đẹp như vậy nga!”

“……”

Nhưng mà không biết có phải ảo giác của hắn hay không, tiểu cô nương đôi mắt liếc nhìn hắn một cái, không chỉ có không được khen mà vui vẻ, ngược lại còn có chút ghét bỏ.

Lão tứ xấu hổ mà cười, ôm túi bánh quy đi.

Lý ca cũng đem bao quần áo khiêng lên đi tới mấy nam nhân phía trước.

Dụ Sở chậm rãi đuổi kịp, đi bên cạnh Duy Âm, tay khẽ chạm khuỷu tay cô.

“?” Duy Âm nâng khuôn mặt nhỏ lên.

Tang thi thiếu nữ cười tủm tỉm, hạ giọng, chậm rãi nói:

“Bảo bối lại kêu tiếng tỷ tỷ cho ta nghe một chút nha?”

“……”

Duy Âm sửng sốt, phản ứng lại.

Không biết là yêu cầu của tỷ tỷ, hay là xưng hô bảo bối làm tiểu cô nương nháy mắt đôi môi mảnh khảnh mím thành một đường lạnh lùng thẳng tắp, trên mặt không có biểu tình, vành tai trắng nõn đột nhiên đỏ lên, trầm mặc không lên tiếng đẩy Dụ Sở ra, cúi đầu một mình đi phía trước, cũng không muốn để ý tới cô.

Tỷ tỷ chậm rì rì đuổi kịp: “Ai nha bảo bối, thẹn thùng cái gì, dù sao ta cũng là tỷ tỷ của muội nha, kêu tỷ tỷ nghe một chút cũng không có sao a.”

“……”

Tiểu cô nương giống như không nghe thấy tiếp tục đi phía trước.

Dụ Sở cười ngâm ngâm, tiếp tục kêu: “Bảo bối? Tiểu bảo bối?”

“……”

Tiểu thân ảnh phía trước dừng một chút, an tĩnh bước nhanh, hơn nữa nâng hai tay nhỏ lên che lỗ tai lại, một bộ dáng không muốn phản ứng cô.

Dụ Sở bật cười.

Thừa dịp muội muội tuổi còn nhỏ, nắm chặt thời gian đùa giỡn, bằng không chờ muội muội trưởng thành, muốn nhìn thấy cô đỏ mặt chỉ sợ cũng không dễ dàng. Vẫn là lúc đỏ mặt đáng yêu nhất a.

Hơn nữa, muội muội về sau còn thức tỉnh dị năng, đến lúc đó nếu như chọc muội muội không cao hứng, mình lại đánh không lại muội muội thì làm sao bây giờ?

Thừa dịp khi còn nhỏ đùa giỡn, rất cần thiết a.

*

Mấy người đi xuống lầu, Dụ Sở nhìn bên ngoài quả nhiên có một chiếc xe buýt đậu bên lề đường, không tan nát giống như những chiếc xe khác, trừ bỏ thân xe có trầy xước một ít, những chỗ khác đều hoàn hảo không hao tổn gì. Ở mạt thế có một chiếc xe như vậy cũng thật không dễ dàng.

Dụ Sở tâm tình rất tốt.

Vấn đề về phương tiện giao thông đã được giải quyết, rất nhanh có thể đến căn cứ rồi.

Vừa đến căn cứ liền đoạt lại sức mạnh.

Tô Ý lần này đừng mơ tưởng cướp được.

Dù sao muội muội tuổi còn nhỏ, không cần nóng nảy công lược, Dụ Sở tính toán trước giải quyết phiền toái Tô Ý, sau đó từ từ lại công lược muội muội a.

Lý ca bọn họ đem quần áo đồ ăn đều đem vào trong xe, lại lên lầu đi lấy nước khoáng chưa quá hạn.

Một lần nâng rất nhiều.

Dụ Sở liền ở trong xe đánh giá hoàn cảnh.

Xe này bên trong đã được cải tạo lại.

Bất quá bởi vì bọn họ đều là nam nhân, nên ở giữa không có màn che, giống như giường chung của ký túc xá nam.

Ở mạt thế, người còn có thể tồn tại sống sót, đối với chất lượng cuộc sống đã không còn quan tâm lắm.

Phía bên kia sườn xe kê một cái bàn phía, dưới có mấy cái ghế nhỏ.

Phía sau xe được ngăn cách một khoảng trống dùng mành che khuất, là một buồng vệ sinh được cải tạo. Điều hiếm có là họ sạch sẽ, ngăn nắp. Ở trong góc còn có một chậu chậu hoa nhỏ.

Dụ Sở không khỏi bật cười.

Một đám đại nam nhân, ở trong mạt thế nhưng thật ra rất có thẩm mỹ nha.

Lão tam trở lại trước, thấy Dụ Sở ở đánh giá xe bọn họ, tức khắc thẳng eo, kiêu ngạo, giới thiệu nói: “Xe này là ta phụ trách cải tạo, trừ bỏ thoạt nhìn có chút đơn sơ, nhưng ở mạt thế hành động khá thuận tiện.”

Dụ Sở cười cười, nhìn về phía góc hoa: “Hoa cũng là ngươi trồng?”

Lão tam thấy hoa, có chút ngượng ngùng, gật đầu nói: “Ai cũng sống lang thang, trồng hoa cho tâm tình thoải mái.”

Duy Âm đang đứng bên cạnh cái bàn, vẫn luôn im lặng, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

===

210912

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.