Đề Thi Đẫm Máu

Chương 18: Chương 18: THE YORKSHINE RIPPER






Suốt cả một ngày, Phương Mộc nằm bẹp trên giường, không ăn không uống, mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, không chú ý đến bất cứ ai. Đỗ Ninh mặc dù cũng khá quen với bộ dạng này của cậu, nhưng cũng thoáng cảm nhận được cậu bạn có gì đó không bình thường.

Buổi tối, Thái Vĩ đến. Khi đẩy cửa bước vào, Đỗ Ninh đang cố khuyên Phương Mộc ăn bữa tối mà mình đã mua về cho cậu bạn. Thái Vĩ nhìn thấy trên bàn còn để bữa trưa đã lạnh ngắt từ lâu.

Thái Vĩ bước vào. Đỗ Ninh gật gật đầu thay lời chào, tiếp đến bất lực hất mặt về phía giường.

Mới có một ngày mà Phương Mộc gầy đi nhanh chóng, cằm nhọn hơn, hai con mắt nhìn chăm chăm vào trần nhà trông thật đáng sợ.

Thái Vĩ ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chăm chú Phương Mộc vài giây, “Tuyệt thực?”

Phương Mộc không có phản ứng gì, con người mắt cũng không hề chuyển động.

Thái Vĩ cười “hi hi”, anh cầm hộp cơm hít lấy hít để.

“Thơm quá, rất thịnh soạn, khà khà, anh bạn của cậu thật chu đáo quá! Còn không mau ngồi dậy ăn cơm?!”

Phương Mộc sụp mắt xuống nhẹ nhàng nói: “Cám ơn”, rồi bèn quay đầu vào phía trong.

Đỗ Ninh bất lực so so vai với Thái Vĩ, Thái Vĩ cười huơ huơ tay tỏ vẻ không hiểu ý.

Ba người yên lặng một lúc, Đỗ Ninh cầm lấy cặp sách và cốc nước hướng về phía Thái Vĩ, ra hiệu bằng tay với Thái Vĩ “tôi ra ngoài”, nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa lại.

Trong phòng ký túc xá chỉ còn Phương Mộc và Thái Vĩ, Thái Vĩ nhìn Phương Mộc vẫn quay mặt vào tường, nằm im không nhúc nhích, thở dài, rút một điều thuốc ra lầm lì hút. Hút xong một điếu thuốc vẫn thấy Phương Mộc không hề chú ý gì đến mình, Thái Vĩ mở miệng nói: “Anh bạn, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu lúc này, tôi là một cảnh sát, nếu tôi có một đối thủ như vậy, tôi cũng sẽ cảm thấy lo lắng như thế, nhưng sợ hãi là sợ hãi, ngày ngày trốn trong phòng ký túc xá không phải cách hay, nếu hắn muốn giết cậu, sớm muộn gì hắn sẽ ra tay, cho dù cậu có trốn tránh như thế nào, thì hắn vẫn tìm ra được, cho nên, cách tốt nhất là ra tay trước, hãy tóm cổ hắn trước!”

Thái Vĩ nhìn Phương Mộc đang lặng im, tiếp tục nói: “Hôm nay tôi đã kiểm tra tỉ mỉ mối quan hệ của Mã Khải, tôi không thấy có nhân vật khả nghi nào, cho nên, vấn đề có lẽ không xảy ra từ đây, tôi đã liên hệ với sở công an thành phố C nhờ họ giúp đỡ điều tra tất cả vụ án cậu đã từng tham gia, xem có đồng phạm nào chưa bị quy án và cả những người nhà phạm nhân có khả năng nảy sinh ý tưởng báo thù”. Anh dừng lại một chút, thận trọng hỏi: “Không trưng cầu ý kiến của cậu, chắc cậu không trách tôi chứ?”

Phương Mộc ngồi bật dậy, “Anh có thể ngậm miệng lại được không, đừng có mà lè nhè mãi như bà lão vậy!” Cậu hét lớn với Thái Vĩ.

Thái Vĩ cố gắng nén cơn giận, “Tôi rất hiểu tâm trạng của cậu lúc này…”

“Anh hiểu cái **** gì!” Phương Mộc nói thô lỗ: “Tôi không hề sợ hãi kể cả bây giờ hắn đang trốn dưới gầm giường, tay cầm dao tôi cũng không sợ, đây không phải là lần đầu tiên tôi đối mặt với kẻ muốn lấy mạng của tôi, đây cũng không phải là lần cuối cùng!” Giọng cậu chợt nấc nghẹn, “Tại sao phải giết nhiều người như vậy! Muốn trừ khử tôi! Đến đây nào, trực tiếp đến đây giết tôi! Tại sao lại phải giết nhiều người như vậy!”

Cậu vùng dậy đẩy toàn bộ sách trên giá xuống, sau đó ủ rũ nằm vật trên giường, “Tên khốn kiếp!” Phương Mộc lẩm bẩm, một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt xuống gối. Thái Vĩ nhìn đống sách lộn xộn xuống đất, lại nhìn chàng trai trẻ yếu ớt trước mắt. Khi anh biết được nguyên nhân thực sự khiến Phương Mộc đau khổ tột cùng, trong lòng không tránh khỏi xuất hiện lòng kính trọng đối với cậu chàng kiên cường này.

Tình yêu và trách nhiệm là thứ tình cảm quý trọng nhất của con người.

Anh cúi người từ từ nhặt sách lên, phủi bụi, rồi lại xếp từng cuốn lên giá. Sau khi làm xong những việc này, Thái Vĩ ngồi xuống cạnh giường, nhìn chăm chăm vào Phương Mộc, nói: “Cậu nhóc, dậy ăn cơm!” Giọng nói của Thái Vĩ mạnh mẽ và cương quyết, không thấy bóng dáng của sự an ủi nhẹ nhàng khi nãy đâu nữa.

Phương Mộc nhận ra ngay điều này, cậu mở mắt.

Thái Vĩ không hề né tránh mà đón nhận ánh mắt của Phương Mộc, trong ánh mắt đó, Phương Mộc nhìn thấy sự tin tưởng và khích lệ.

Thái Vĩ ấn mạnh chiếc thìa vào trong tay Phương Mộc giống như đưa khẩu súng cho người anh em vào sinh ra tử.

“Người anh em, chúng ta phải làm đến cùng. Tôi không biết tiếp theo đây còn bao nhiêu người bị hại nữa. Chúng ta nhất định phải ngăn cản hắn trước khi hắn sát hại nhiều người hơn nữa. Đừng có nghĩ đến những người đã chết, chết thì đã chết rồi, dù cậu có áy náy, day dứt đến đâu thì cậu cũng không thể làm họ hồi sinh được. Phương Mộc, có khả năng thiên phú hơn người khác, thì đồng nghĩa với việc có trách nhiệm lớn hơn người khác. Trốn chạy chẳng có tác dụng gì, bắt được hung thủ, đó chính là sự an ủi lớn nhất đối với các nạn nhân. Nhưng trước khi làm việc này”, anh đẩy bát cơm đến trước mặt Phương Mộc, “Ít nhất cậu cũng phải đảm bảo mình không bị chết đói.”

Phương Mộc nhìn bát cơm vẫn còn hơi bốc khói trước mặt mình, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thái Vĩ, hai người im lặng nhìn nhau vài giây, cuối cùng Phương Mộc đỡ lấy bát cơm, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Sau khi ăn xong, Phương Mộc nhảy xuống giường làm vài động tác thể dục, cảm giác buồn bực trong lòng cũng thoát ra theo hơi thở, toàn bộ cơ thể sảng khoái hơn nhiều.

Phương Mộc nói sơ qua với Thái Vĩ về cách nghĩ của mình. Mặc dù nằm trên giường, bị sự áy náy và phẫn nộ giày vò suốt một ngày một đêm, đầu óc vẫn chuyển động theo sự khẩn trương của tình hình vụ án. Theo cậu nguyên nhân hung thủ chĩa mũi dùi vào mình chắc chắn có liên quan đến những vụ án cậu đã từng tham gia.

“Ngoài ra về con số, tôi nghĩ có lẽ mang ý nghĩa đặc biệt.”

“Ồ! Ý cậu là gì?” Thái Vĩ hào hứng.

“Không biết anh có chú ý thấy, đến nay, có năm vụ án giết người nhưng có đến sáu nạn nhân.” Phương Mộc giơ ngón tay trỏ lên, “Mà mật mã con số hung thủ để lại hiện trường thứ tự từ một đến năm. Lúc đầu khi tôi chú ý đến điểm này tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì nếu như con số và nạn nhân phù hợp, có thể biểu đạt một loại tâm lý giải bày hoặc khiêu chiến. Thế nhưng phù hợp với số lần gây án, điều này nói lên cái gì? Điều này chứng tỏ hung thủ không hề để ý đến số lượng nạn nhân, mà là số lần gây án, hay nói theo cách khác, là số người mà hắn mô phỏng. Cho nên đây có lẽ là một con số cố định, hoặc là hung thủ đã sớm suy nghĩ chu đáo số người cần mô phỏng. Bởi vì”, Phương Mộc dừng lại một lát, “Nếu như để kiểm tra, đề thi này thế nào cũng có lúc kết thúc, đến lúc đó là có thể biết được rốt cuộc tôi có vượt qua kỳ thi hay không.” Nói xong, cậu bình tĩnh nhìn Thái Vĩ mỉm cười.

Thái Vĩ nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng Phương Mộc, nhưng lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Từ nhỏ đến lớn, Thái Vĩ cũng đã từng trải qua nhiều kỳ thi lớn nhỏ, nhưng chưa lần nào lại khiến anh cảm thấy sợ hãi tột cùng như thế này. Giống như đặt một đề thi trước mặt anh, yêu cầu anh dùng bút thấm đẫm máu tươi để phán đoán đúng sai. Phán đoán đúng đề thi kết thúc, ai nấy đều vui vẻ. Phán đoán sai thì sẽ có một người (cũng có thể không chỉ một người) bị biến mất khỏi thế giới này.

Thế nhưng còn chưa đợi họ nhận biết đây là đề thi, năm câu hỏi đầu tiên đã bị đánh dấu “X” đầm đìa máu me, mãi mãi không thể nào cứu vãn được.

“Vậy, con số này rốt cuộc là số mấy?”

“7, 9, 11” Phương Mộc trầm ngâm một lát, “Chắc là một số lẻ, nhưng khả năng số 11 là không cao bởi vì như vậy thời gian phạm tội sẽ quá dài, hắn chắc là rất vội phân cao thấp với tôi. 7”, cậu vừa suy nghĩ vừa gật gật đầu, “Rất có khả năng là số 7.”

“Tại sao lại là số 7?”

“Tôi là một người khắc họa tâm lý. Có lẽ hắn muốn đọ sức với tôi về tâm lý. Và trên phương diện tâm lý học, số 7 được cho là con số có ma lực nhất.”

“Ma lực?”

“Đúng vậy. Thường thì, phạm vi trí nhớ của con người đối với con số phần nhiều là ở vị trí trước và sau số 7 hai đơn vị. Cũng chính là vị trí ở giữa chữ số thứ năm và số thứ chín. Vượt qua chín số, phần lớn mọi người sẽ có sự mơ hồ đối với con số. Cho nên, khi mọi người ghi nhớ những con số tương đối dài đều có thói quen phân chia chúng. Ví dụ như số pi. Ngoài ra, trong lịch sử loài người có rất nhiều vấn đề liên quan đến số 7, ví dụ, một tuần có 7 ngày, âm nhạc có 7 thanh, màu cũng có 7 sắc, người thứ 7…”, Phương Mộc đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên rất tệ.

“Người thứ 7 gì cơ?”

“Ồ! Không có gì.”

Sắc mặt Phương Mộc nhanh chóng trở lại bình thường.

Thái Vĩ cúi đầu dường như suy nghĩ điều gì đó, anh hỏi thăm dò: “Phương Mộc, ừm, cậu sẽ là người thứ 7 phải không?”

Phương Mộc nhìn chăm chăm Thái Vĩ vài giây: “Tôi cũng không biết. Nếu như tôi là một phần của đề thi này thì tôi là người cuối cùng, nếu như tôi không phải là một phần của đề thi này, vậy thì tôi là người kế tiếp sau khi đề thi kết thúc, nói tóm lại tôi không thể trốn được.”

Nhìn Phương Mộc hết sức bình tĩnh, nhất thời Thái Vĩ không biết nên nói gì. Đối diện với một người để bàn luận xem anh ta sẽ là nạn nhân thứ mấy, như thể đang thảo luận những đề tài chẳng can hệ gì như thời tiết, bóng đá. Điều này thực sự quá buồn cười.

Thái Vĩ sờ vào khẩu súng ngắn ở thắt lưng, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không để cậu gặp chuyện xấu đâu.”

Phương Mộc vẫn cười vẻ bất cần, “Hy vọng là như vậy. Nhưng giống như anh đã nói, đây là số phận của tôi, nếu như thực sự bắt tôi phải chết, có muốn tránh cũng không được.” Cậu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, qua lớp cửa kính đọng đầy hơi sương, có thể thấp thoáng nhìn thấy đèn đường đang chiếu sáng ở dưới tầng và các bạn sinh viên lớn tiếng cười nói đi lại.

“Chết” Phương Mộc nhẹ nhàng nói: “Thực ra, ông trời đã rất quan tâm đến tôi rồi.”

Một người ở bên giường, một người ở bên cửa sổ, cả hai người ở trong phòng 313 vẫn tiếp tục im lặng Phương Mộc bèn nhìn ra ngoài cửa sổ, Thái Vĩ nhìn Phương Mộc.

Ánh đèn lờ mờ bên ngoài cửa sổ chiếu vào phủ lên gương mặt Phương Mộc một lớp ánh vàng. Nhìn hồi lâu, Thái Vĩ đứng dậy đi đến đứng cạnh Phương Mộc trước cửa sổ.

“Nếu như cậu đoán không nhầm, vẫn còn hai người.” Thái Vĩ nhìn ngôi trường vẫn huyên náo trong bầu trời đêm, chậm rãi nói.

***

Thời tiết càng lúc càng lạnh, các cô gái cũng không thể không xa rời những bộ trang phục thời trang thể hiện rõ vẻ đẹp của cơ thể mà mặc những bộ dầy cộm. Trong sân trường đã thiếu mất đi sắc màu rực rỡ trong những ngày hè dài lê thê, mà thêm vào đó là sự thê lương và vắng vẻ.

Từng giờ từng khắc đều có những chiếc lá lả tả rụng xuống theo những cơn gió thu, kèm theo đó dường như có một tiếng “rắc rắc” khe khẽ vẻ không cam tâm. Hôm qua đã rơi một ít tuyết, đường đi lầy lội và đầy lá rụng đang dần dần phân hủy, dường như chỉ trong một đêm, cả ngôi trường đã từng tràn ngập sức sống mãnh liệt, giờ đây đã lộ ra chút hơi thở của sự chết chóc.

Điều khiến tâm trạng mọi người nặng nề không phải là cảnh thu khiến ta cảm thấy thê lương, mà là những người cảnh sát sắc mặt nặng nề liên tục vội vã đi lại trong trường.

Tổ chuyên án chính thức vào ở trong trường đã hơn một tuần rồi. Trong tòa lầu giảng đường, trong nhà ăn, trong ký túc xá, trong thư viện, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những người cảnh sát mặc cảnh phục hoặc mặc thường phục. Điều này khiến cho nhiều sinh viên quen tự do tản mạn đều cảm thấy mất tự nhiên. Tâm trạng phản cảm càng lúc càng dâng lên. Gần như ngày nào cũng nảy ra sự tranh chấp giữa sinh viên và cảnh sát được báo cáo lên phòng bảo vệ của trường. Hai vị hiệu phó phụ trách công việc sinh viên và hậu cần ngày nào cũng bận túi bụi, trong lòng vừa cầu khấn đừng có thêm người chết, vừa hy vọng cảnh sát mau chóng bắt được hung thủ.

Đối lập với sự thờ ơ và va chạm của những sinh viên khác, Phương Mộc là người quan tâm nhất đến tiến độ điều tra trong toàn trường. Theo như chủ trương của Thái Vĩ tạm thời không thông báo cho mọi người biết sự tham gia của Phương Mộc vào vụ án này, tất cả những cuộc điều tra về Phương Mộc đều được tiến hành bí mật. Điều này cũng giúp cho Phương Mộc không bị làm phiền để tiếp tục tiến hành điều tra manh mối đối với số “6”. Đương nhiên, ngoài những lúc bất đắc dĩ, Thái Vĩ ngày nào cũng đều ở bên cạnh Phương Mộc đề phòng bất trắc.

Lại là một buổi chiều bận rộn, Phương Mộc đang ngồi trong phòng tư liệu, tập trung toàn bộ tinh thần vào cuốn sách dày trước mặt, Thái Vĩ bên cạnh đang nằm gục trên bàn gáy khò khò, giọt nước dãi lúc dài lúc ngắn đang lơ lửng ở khóe miệng. Trong phòng tư liệu khá đông người, sắp đến kỳ thi cuối học kỳ, mọi người đều bận rộn viết luận văn, người đến tìm tài liệu nườm nượp không ngớt, tư thế ngủ thật khó coi của Thái Vĩ khiến không ít người liếc ngang bàn tán, thầy Tôn – nhân viên quản lý liên tục lo ngại nhìn cuốn sách “hai trăm năm phạm tội phương tây (1800-1993)” bị Thái Vĩ gối lên.

Phương Mộc mỏi mệt day thái dương, giở sang trang sau cuốn sách đang đọc, khi đọc đến một đoạn trong đó, hơi thở bỗng trở nên dồn dập, cậu chăm chú đọc thật nhanh hai lần, sắc mặt đỏ bừng lên vì hưng phấn, sau đó cậu đi vòng qua bàn đến cạnh Thái Vĩ đẩy mạnh anh một cái.

“Này, anh mau xem đi!”

Thái Vĩ liền nhảy bật dậy, còn không kịp lau nước dãi bên miệng, tay thò vào thắt lưng, “Sao thế?”

Tất cả mọi người trong phòng tư liệu đều bị tiếng hét của anh làm cho giật nảy mình, một cậu nam sinh đang trèo thang lấy sách trên giá vị trí cao đã bị giật mình ngã nhào xuống.

Phương Mộc không kịp chú ý đến những ánh mắt khó chịu xung quanh, chỉ mỉm cười xin lỗi với thầy Tôn đang vô cùng kinh ngạc, vội vàng giở cuốn sách ra trước mặt Thái Vĩ.

Thái Vĩ đóng vỏ bao súng lại, cúi đầu xuống đọc. Chỉ mới lướt qua một cái, đôi lông mày anh đã nhíu lại, vừa đọc anh vừa thò tay vào túi áo lấy ra bao thuốc lá rút ra một điếu đưa lên miệng, Phương Mộc thấy vậy, vội vàng kéo anh ra hành lang. Ở chiếu nghỉ, sau khi hút hơn nửa điếu, Thái Vĩ nhìn Phương Mộc, hỏi thăm dò: “The Yorkshine Ripper, cậu cảm thấy trong vụ án tiếp theo, hung thủ sẽ mô phỏng ông ta?”

“Tôi cảm thấy rất có khả năng”, Phương Mộc ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, lấy chân từ từ giẫm nát, “Vừa rồi anh cũng đọc được đoạn đó. Manh mối đồng 5 bảng Anh cũng rất phù hợp với ông ta.”

Thái Vĩ gật gật đầu, từ từ hồi ức lại đoạn tài liệu vừa mới đọc.

“Peter William Sutcliffe, người Anh, trong khoảng 1975-1980 đã giết chết 13 người, bị gọi là The Yorkshine Ripper. Đặc điểm thủ pháp giết người của ông ta là, trước tiên đập búa sắt đập mạnh vào đầu nạn nhân, sau đó dùng tuốc-nơ-vít đâm mạnh vào vùng ngực nạn nhân, sau khi gây án còn thích nhét vào trong tay thi thể một tờ 5 bảng Anh.”

“Nói như vậy, nạn nhân tiếp theo là nữ giới?”

“Nếu như hắn ta thực sự muốn mô phỏng The Yorkshine Ripper, vậy thì chắc chắn sẽ giết nữ giới.”

Phương Mộc nhìn về phía đầu bên kia của hành lang, một đám sinh viên nữ đang ríu ra ríu rít bước ra từ phòng tập luyện yoga.

“Hừ”, Thái Vĩ ném mạnh mẩu thuốc lá xuống đất, “Tôi về trước đây, triệu tập mọi người để tiến hành biện pháp đối phó, trường học của cậu có bao nhiêu nữ sinh?”

“Chắc khoảng hơn 4000 người.”

“Chết tiệt!”

Buổi chiều hôm đó, những sinh viên tinh ý đã phát hiện ra trong trường xuất hiện thêm một số người kỳ lạ và những việc kỳ lạ. Tất cả các khu ký túc xá nữ đều có thêm nữ nhân viên quản lý ký túc xá. Đặc biệt là tầng 6 còn có thêm một phòng nghỉ của nhân viên quản lý ký túc.Tủ thay đồ số 6 của bể bơi nữ sinh và sân tập thể dục đều bị khóa chặt, không ai được phép sử dụng. Phòng số 6 ở tầng 6 của tòa giảng đường bên cạnh nhà vệ sinh nữ thường xuất hiện một số người đi đi lại lại, phần thắt lưng nổi cộm.

Tất cả công cụ của trạm hậu cần đặc biệt là “búa và tuốc nơ vít” đều được đăng ký vào sổ, nhân viên muốn sử dụng đều phải điền vào sổ đăng ký. Thỉnh thoảng sinh viên và xe cộ để lại trong trường cũng bị gọi dừng lại xét hỏi. Ý thức về uy quyền dân chủ trong trường bùng phát chưa từng có, những hành vi mâu thuẫn của sinh viên đã vài lần làm tăng cấp độ xung đột chân tay. Sau khi cục diện căng thẳng này duy trì được một tuần, sau cùng, bên cảnh sát và nhà trường buộc phải ngồi lại tiến hành một buổi họp khẩn cấp, cuối cùng hạn chế đối tượng bị xét hỏi là nam giới từ 30 tuổi trở lên, sinh viên cũng không bị cảnh sát truy hỏi, lúc này trong trường mới yên tĩnh được đôi chút.

***

Vào buổi chiều thứ tư, Phương Mộc đang đi dạo một mình trong trường, đi đến gần nhà thi đấu thể dục thể thao, nhìn về phía sau, quả nhiên thấy Thái Vĩ đang xuất hiện ở phía xa, bất giác thở dài.

Một cậu sinh viên và một người cảnh sát cả ngày dính với nhau như hình với bóng, đã đủ khiến rất nhiều người nghi ngờ, cho nên Phương Mộc đề nghị Thái Vĩ hãy quan tâm đến công tác bảo vệ trong trường, không cần thiết suốt ngày phải đi theo mình, “Tôi là người cuối cùng, hắn ta sẽ không ra tay với tôi ngay bây giờ đâu”, Thái Vĩ bề ngoài đã đồng ý, nhưng vẫn luôn nhìn thấy anh ta đang ở khu vực gần mình.

Mấy cán bộ sinh viên của hội sinh viên đang dán tờ áp phích trên bảng thông báo bên ngoài nhà thi đấu thể dục thể thao. Lưu Kiện Quân cũng có mặt ở đó. Tờ áp phích rất lớn, một vận động viên bóng rổ đang ném bóng vào rổ, Phương Mộc nhận ra đó là Tô Quân – vận động viên bóng rổ nổi tiếng của tỉnh. Bên góc khung hợp kim nhôm của bảng thông báo. Một cán bộ sinh viên đang giẫm lên thang, nhấc một chiếc búa gõ “choang choang”.

Một cảnh sát mặc thường phục ở bên dưới lạnh lùng nhìn lên, bất ngờ cất tiếng hỏi: “Giấy đăng ký nhận đồ của cậu đâu?”

Cậu sinh viên đang ra sức gõ liếc nhìn một cái, bĩu môi nói: “không có”. Lưu Kiện Quân vội vàng giải thích: ”không phải lấy từ trạm hậu cần, đó là của phòng chúng tôi.”

Cảnh sát mặc thường phục nghe vậy, bước tới kéo kéo ống quần cậu sinh viên, “Xuống đây!”

“Làm gì thế?” Cậu ta bực bội nói.

“Đưa thẻ sinh viên của cậu ra đây!”

“Không đem theo!” Cán bộ sinh viên đó rung rung chân hất tay người cảnh sát. Người cảnh sát tối sầm mặt đá vào chiếc thang, “Xuống đây!”

Thân hình cậu sinh viên đó chợt lảo đảo, sém chút nữa thì ngã xuống, cũng nổi giận.

“Anh muốn làm tôi ngã chết à!” Cậu chỉ chiếc búa vào mặt người cảnh sát, “Không bắt được hung thủ thì ra oai với sinh viên chúng tôi! Có bản lĩnh thì các anh mau phá án đi, nhà nước sao lại nuôi một lũ phế vật các anh!”

Người cảnh sát sắc mặt tím tái, giơ tay ra kéo cậu sinh viên đó xuống.

Phương Mộc vội vàng đi tới để giảng hòa, còn chưa đợi cậu mở miệng, Thái Vĩ vừa chạy đến đã nắm chặt người cảnh sát đang bực bội xắn tay áo.

“Có chuyện gì vậy? Thẻ sinh viên của cậu đâu?” Thái Vĩ lớn giọng hỏi, cậu sinh viên đó cũng hơi sợ, nói nhỏ: “Không đem theo”

Lưu Kiện Quân vội vàng nói, ”Cậu ấy là Tần Đại Hải, học khoa Hóa, tôi có thể làm chứng.”

“Thế còn cậu là ai?”

“Tôi là Lưu Kiện Quân, học viện Luật”, cậu chỉ vào Phương Mộc, “Cậu ấy có thể làm chứng”

Phương Mộc vội gật đầu. Thái Vĩ nhìn Phương Mộc một cái, “Đây là búa của ai?”

“Của phòng chúng tôi!”

Thái Vĩ cầm lấy chiếc búa, nhấc nhấc trên tay rồi trả lại.

“Giữ cho kỹ đừng cho người ngoài mượn và cũng đừng làm mất, hy vọng cậu ủng hộ chúng tôi.”

Lưu Kiện Quân vội vã gật đầu nói “Vâng”, rồi kéo mạnh cậu cán bộ sinh viên đó, cậu ta cũng khẽ nói vẻ không hài lòng “Vâng”.

Thái Vĩ vỗ vỗ vai người cảnh sát mặc thường phục sắc mặt vẫn đang tối sầm, “Được rồi, cậu mau đi làm việc của cậu đi!”

“Lũ oắt con này thức khuya dậy sớm bảo vệ chúng mày, chúng mày còn…” Người cảnh sát mặc thường phục lầm bầm, có vẻ vẫn chưa nguôi giận.

“Được rồi!” Thái vĩ ngắt lời anh ta, “Đi tuần tra thôi!”

Người cảnh sát trừng mắt với cậu cán bộ sinh viên đó, nhìn anh ta đi ra, Thái Vĩ thở dài.

“Cũng đừng trách họ, thời gian này phải thừa hành công vụ suốt cả ngày đêm, mệt quá mà, tính khí cũng khó tránh khỏi nóng nảy một chút.”

Phương Mộc cười tỏ vẻ thấu hiểu. Quay đầu lại nhìn thấy Lưu Kiện Quân và mấy cán bộ sinh viên đó đang đứng nhộn nhạo vội vàng dàn hòa: “Các cậu bận gì vậy, có hoạt động gì thế?”

Lưu Kiện Quân cũng nở nụ cười, “Tối mai, đội bóng rổ của tỉnh sẽ đấu một trận giao hữu với trường ta.” Cậu chỉ vào tờ áp phích, ”Tô Quân cũng đến. Anh ấy giờ chính là thành viên đội tuyển quốc gia kia đấy.”

“Ha! Giỏi quá!” Phương Mộc rất ngưỡng mộ.

“Cậu còn nói nữa, đã động viên cậu tham gia đội bóng rổ từ lâu rồi, nếu cậu tham gia thì cũng có thể so tài trong một trận đấu với cầu thủ quốc gia đấy.”

“Khà khà, mình làm gì có đủ tư cách chứ”, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Phương Mộc vẫn thấy vui vui.

Quay đầu sang nhìn Thái Vĩ, anh chàng này đang nhíu chặt mày, cũng phải thôi, công việc bảo vệ an toàn cho hoạt động tập thể lớn như thế này là vô cùng khó khăn. Người xem đông, nhân viên phức tạp, không dễ khống chế được cục diện, không khéo hung thủ sẽ nhân cơ hội ra tay.

“Nhớ đến cổ động cho mình nhé!” Đương nhiên Lưu Kiện Quân không suy nghĩ đến điều đó, hào hứng mời Phương Mộc.

Thái Vĩ cất bước, Phương Mộc chỉ kịp nói với Lưu Kiện Quân một câu, “chắc chắn đến”, bèn quay người đuổi theo Thái Vĩ.

“Mẹ nó chứ, việc lớn như vậy mà nhà trường cũng không thông báo trước một tiếng.” Có thể nhận thấy tâm trạng Thái Vĩ cực kỳ tồi tệ, anh vẫy tay với Phương Mộc, “Cậu về trước đi, tôi đi sắp xếp công việc bảo vệ. À, nhớ chú ý an toàn.”

Phương Mộc bất lực gật đầu, “Được.”

***

Buổi tối hôm sau, trận đấu bóng rổ được trình diễn đúng như dự kiến tại nhà thi đấu thể dục thể thao tại trường.

Nhà thi đấu thể dục thể thao của trường là một nhà thi đấu chính quy có đầy đủ công năng, sân thi đấu cũng hoàn toàn đạt tiêu chuẩn quốc tế, khán đài hình thức mở rộng và thu hẹp, có sức chứa hơn 2000 người xem. Mặc dù mãi đến 19h30’, trận đấu mới bắt đầu, nhưng chưa đến 18h sinh viên đã ngồi chật trong nhà thi đấu, ngay cả lối đi cũng chật kín người.

Trâu Đoàn Kết và một số fan hâm mộ cuồng nhiệt đã vội đến nhà thi đấu chiếm chỗ từ lâu rồi, cũng chừa ra hai chỗ cho Đỗ Ninh và Phương Mộc. Cho nên mãi đến gần 19h hai cậu mới lững thững đi đến nhà thi đấu. Vừa đi đến bậc thang, liền nhìn thấy Đặng Lâm Nguyệt và một đám con gái ríu ra ríu rít đi đến, có một giáo viên nóng ruột hét lên: “Nhanh lên, nhanh lên! Sao bây giờ mới đến, mau đi thay quần áo.”

“Đội hoạt náo viên”. Đỗ Ninh nhìn những cô gái ăn mặc đẹp như hoa, cười hihi nói: “Có người đẹp cổ vũ, cậu nhóc Lưu Kiện Quân này chắc chắn phải ra sức khoe tài.”

Sau khi chen qua đám người dày đặc, giẫm vào vô số chân người, Phương Mộc và Đỗ Ninh khó khăn lắm mới ngồi yên vị vào chỗ của mình, còn chưa kịp ngồi thở đã nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên trong nhà thi đấu, còn kèm theo cả những tiếng huýt sáo đầy hưng phấn, tiếp theo là âm nhạc vang rền. Phương Mộc ngẩng đầu lên, một tốp nữ ăn mặc rất kiệm vải đang nhảy nhót tiến ra giữa sân thi đấu, bắt đầu biểu diễn vũ đạo, người đi đầu chính là Đặng Lâm Nguyệt. Sự chú ý của các sinh viên bỗng chốc chuyển dời từ trận đấu bóng rổ sang đôi chân của những cô gái này, Đỗ Ninh há miệng nhìn không chớp mắt. Phương Mộc cảm thấy thật buồn cười, đưa cho cậu bạn một tờ giấy ăn, Đỗ Ninh thắc mắc: “Làm gì vậy?”

“Để lâu nước dãi của cậu đấy.” Đỗ Ninh cười, đấm Phương Mộc một cái.

Mấy phút sau, màn biểu diễn của đội hoạt náo viên kết thúc, một âm thanh trầm đục rất khoa trương vang lên khắp nhà thi đấu, tuyên bố trận thi đấu sắp sửa bắt đầu.

Nội dung đầu tiên: vận động viên hai đội ra sân. Ngay sau hiệu lệnh của người dẫn chương trình, đèn trong nhà thi đấu vụt tắt, chỉ có một chiếc đèn chiếu, chiếu một vòng tròn lớn vào cửa ra sân của vận động viên. Các cầu thủ đội bóng rổ của tỉnh ra sân trước, những cái tên quen thuộc vang lên trong nhà thi đấu, những thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt lần lượt tiến vào giữa sân bóng, người ra sân cuối cùng là tuyển thủ quốc gia Tô Quân, tiếng la hét và huýt sáo trong khoảnh khắc khi anh tiến vào trong sân gần như lật tung nóc nhà thi đấu. Sau đó là các thành viên trong đội bóng rổ của trường Đại học J. So với những cầu thủ chuyên nghiệp trong sân, dưới ánh sáng soi rọi, khi họ ra sân trông rất lộn xộn lúng túng. Một cầu thủ hậu vệ lúc chuẩn bị ra sân đã trượt ngã tạo tiếng cười thiện chí của khán giả. Lưu Kiện Quan làm đội trưởng ra sân cuối cùng, Phương Mộc thấy khi cậu xuất hiện đội hoạt náo viên hò hét hết cỡ, cậu chàng này cũng hào hứng vẫy tay chào tất cả mọi người.

Trận thi đấu bắt đầu. Khỏi cần nói, mặc dù các cầu thủ đội bóng rổ tỉnh chỉ thi đấu với thái độ luyện tập, nhưng cục diện vẫn vô cùng chênh lệch.

Trước mắt những cầu thủ chuyên nghiệp có chiều cao trung bình 1m93, những bạn học sinh gần như thấp hơn một cái đầu, lộ rõ sự lúng túng, rụt rè. Sau khi kết thúc hiệp một, đội bóng rổ tỉnh dẫn trước với tỉ số 35:6.

Sau khi bắt đầu hiệp hai, đội bóng rổ tỉnh bắt đầu thả lỏng, sự tiến công của đội bóng trường cũng bắt đầu có chút khởi sắc, tiền đạo không chuyên Lưu Kiện Quân vô cùng dũng mãnh. Phương Mộc chú ý thấy, Lưu Kiện Quân mỗi lần sau khi giành được điểm đều hướng về phía đội hoạt náo viên đang reo hò ca tụng đấm mạnh vào ngực bên trái của mình. Nhìn kỹ, bên ngực trái chiếc áo thi đấu của Lưu Kiện Quân có một chữ D khác với mọi người, có vẻ như dùng bút ký viết lên.

D – Đặng, khà khà anh chàng này, Phương Mộc mỉm cười.

Lúc nghỉ giữa hiệp đấu, đội bóng rổ tỉnh vẫn dẫn trước với tỉ số rất lớn, các bạn sinh viên dường như không hề quan tâm đến kết quả thắng thua của trận đấu, có thể nhìn thấy ngôi sao bóng rổ mà mình ngưỡng mộ mới là điều quan trọng nhất. Điều khiến họ cảm thấy hưng phấn nhất là giờ phút giải lao có thêm tiết mục biểu diễn, đương nhiên những người biểu diễn chủ yếu là các vận động viên của đội bóng rổ tỉnh. Nhưng điều khiến các bạn sinh viên trường Đại học J cảm thấy thật vinh hạnh chính là đội trường Đại học J cũng có một thành viên tham gia biểu diễn, đó chính là Lưu Kiện Quân có sức bật kinh người, cao 1m86.

Lưu Kiện Quân ném bóng tất cả ba lần, trong đó có một lần thất bại, hai lần còn lại đều rất đẹp mắt. Mỗi lần thành công, cậu đều nhìn hướng về đội hoạt náo viên và đấm lên ngực trái của mình, còn hét lên một tiếng thật to. Các thành viên trong đội hoạt náo viên cũng đáp lại bằng những tiếng la hét, liên tục có thành viên trong đội hoạt náo viên lấy cùi chỏ hích hích vào Đặng Lâm Nguyệt, còn kèm theo cả nụ cười và ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Phản ứng của Đặng Lâm Nguyệt thì khá bình thường, không hề tỏ ra quá hạnh phúc, nhưng ánh mắt thì chưa bao giờ rời khỏi Lưu Kiện Quân.

Nửa trận đấu sau bắt đầu. Có lẽ do Lưu Kiện Quân đã biểu hiện quá tích cực trong nửa trận đấu trước, khi hiệp đấu thứ ba bắt đầu, sức lực của cậu đã sa sút nghiêm trọng, huấn luyện viên bèn thay cậu để tạm thời nghỉ ngơi. Khi Lưu Kiện Quân rời khỏi sân bóng, không hề trực tiếp về ngồi ở ghế dự bị mà đi đến đội hoạt náo viên và nói một câu với Đặng Lâm Nguyệt, nét mặt Đặng Lâm Nguyệt rõ ràng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thoáng đỏ mặt thẹn thùng gật đầu.

Đỗ Ninh nhìn thấy hết, bĩu môi nói với Phương Mộc: “Lần này thực sự cậu không còn hy vọng nữa rồi. Anh chàng Lưu Kiện Quân hôm nay thực sự quá nổi bật.”

Phương Mộc cười nói vui: “Cậu ấy, việc vốn dĩ chưa từng xảy ra suốt cả ngày cậu cứ nói linh tinh gì thế, tránh ra nào!”

Cậu đứng dậy.

“Đi đâu thế?”

“Đi vệ sinh, lẽ nào để tìm một nơi không có người để khóc một trận vì thất tình à?”

Ngược lại với sự náo nhiệt tung trời trong nhà thi đấu, hành lang trông lạnh lẽo vắng lặng lạ thường. Phương Mộc vội vàng đi về phía nhà vệ sinh, trong lòng chỉ muốn nhanh nhanh để quay về thưởng thức trận đấu. Ở chỗ rẽ, suýt nữa đâm sầm vào hai người cảnh sát có vũ trang. Nhìn nét mặt nghiêm túc của họ, lòng Phương Mộc bỗng chốc trầm xuống hẳn.

Dù rất không cam tâm, cậu nói với mình: vẫn còn lâu mới đến lúc thực sự thả lỏng thảnh thơi, tên hung thủ đó vẫn đang bên cạnh mình. Bỗng chốc tất cả những gì diễn ra trong nhà thi đấu không còn liên quan đến mình, Phương Mộc thậm chí quên rằng mình cần đi vệ sinh, cậu đứng nguyên vị trí cũ, ngẩn người nhìn bóng dáng hai người cảnh sát đó đến khi họ biến mất ở góc rẽ hành lang.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chiếc xe cảnh sát lặng lẽ dừng ở phía bên ngoài nhà thi đấu, chiếc đèn xe cảnh sát nhấp nháy màu xanh đỏ.

Phương Mộc dường như mất hồn mất vía, từ từ quay trở lại nhà thi đấu, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, tâm trí cậu không còn tập trung vào trận đấu nữa, ánh mắt cậu nhìn sang phía bên kia sân bóng, tìm kiếm trên khán đài, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của những người cảnh sát mặc thường phục. Họ có vẻ như đi tuần tra một cách lơ đãng trong đoàn người, nhưng lại như một mũi tên đã giương cung, một khi xảy ra việc gì, lúc nào cũng có thể bắn tên. Quay đầu lại, đúng như trong dự liệu, Thái Vĩ đang ở trên khán đài phía sau mình, nhìn thấy Phương Mộc quay đầu, Thái Vĩ còn khẽ xua xua tay.

Phương Mộc quay đầu lại, không thể hiện tâm trạng gì, nhưng không biết vì sao trong lòng bỗng chốc trở nên vô cùng hụt hẫng.

Trận đấu đã kết thúc, Lưu Kiện Quân và Tô Quân cùng được bình chọn là cầu thủ xuất sắc nhất trong trận đấu. Tay Lưu Kiện Quân cầm lấy cúp giải thưởng, mặt mày tưng bừng rạng rỡ vẫy tay với tất cả mọi người. Tiếp theo là chụp ảnh lưu niệm giữa các thành viên của hai đội, ánh đèn nhấp nháy và những tiếng bấm máy vang lên khắp sân đấu.

Mọi người đã bắt đầu rời khỏi nhà thi đấu, chỉ còn một số fan hâm mộ cuồng nhiệt ở lại đợi Tô Quân ký tên, trong đó có cả Đỗ Ninh. Phương Mộc muốn sớm rời khỏi nhà thi đấu, chào Đỗ Ninh xong bèn bước đi.

***

Bên ngoài nhà thi đấu trời rất lạnh vừa mới bước ra khỏi nhà thi đấu không khí náo nhiệt tưng bừng, Phương Mộc bất giác rùng mình một cái. Tiếp đó cậu nhìn Thái Vĩ đang đứng bên ngoài nhà thi đấu, tay chắp sau lưng.

Thái Vĩ cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay gọi cậu đến.

“Có thuốc lá không?” Anh cuống cuồng hỏi ngay, Phương Mộc gật đầu.

“Đưa tôi một điếu, đưa cho cậu ấy một điếu nữa!” Thái Vĩ chỉ tay sang người cảnh sát mặc thường phục bên cạnh.

Phương Mộc rút ra hai điếu đưa cho họ, và cũng châm một điếu cho mình.

Thái Vĩ và người cảnh sát đó hút lấy hút để, không nói gì, khi đã hút quá nửa điếu thuốc, Thái Vĩ nói: “Mẹ nó chứ, làm tôi phải nhịn thuốc, thèm quá đi mất, hai người chúng tôi đều không có thuốc, bây giờ mới tan trận đấu, cũng không dám chạy đi mua.”

Thái Vĩ chỉ vào dòng người đang chen chúc đổ xô bước ra. Phương Mộc nghĩ một lát, đưa luôn bao thuốc vẫn còn hơn nửa trong tay mình. Thái Vĩ nhận luôn không hề khách sáo.

“Cậu đi đâu đấy?”

“Về ký túc xá.”

“Một mình à?”

“Ừ, một mình.”

Thái Vĩ nghĩ một lát, “Cậu đừng về vội, đi theo tôi, lát nữa xong việc, tôi đưa cậu về.” Phương Mộc đang định từ chối, Thái Vĩ liền xua tay bác bỏ, ý là “Cứ quyết định như vậy đi.”

Đợi đến khi đoàn người đi hết, Phương Mộc lại đi theo Thái Vĩ, đi một vòng quanh trường, trọng điểm tuần tra chính là mấy khu ký túc xá nữ và những nơi các đôi yêu nhau thường hẹn hò, khi đến những nơi này tuần tra, Phương Mộc cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cảm giác như một kẻ nhìn lén. Khi Thái Vĩ ngáp ngắn ngáp dài nói đưa Phương Mộc về đã gần một giờ đồng hồ trôi đi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi đi qua nhà thi đấu Phương Mộc vô tình liếc nhìn một cái, lập tức dừng bước.

“Anh nhìn kìa!”

Thái Vĩ nhìn theo hướng tay chỉ của cậu, thấp thoáng nhìn thấy có một sợi ánh sáng thoát ra qua cửa kính màu lam của nhà thi đấu.

“Hình như là trong nhà thi đấu bóng rổ.” Thái Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay, “Trong sân phải hết người từ lâu rồi chứ, sao lại vẫn có người?”

Hai người cùng nhìn nhau một lát rồi đồng thời cất bước hướng về phía nhà thi đấu.

***

Đặng Lâm Nguyệt vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa ngẩn người nhìn số 9 trên tủ thay quần áo. Vừa nãy Lưu Kiện Quân nói với cô, muốn cô đợi cậu ở nhà thi đấu sau khi trận đấu kết thúc, chỉ một mình cô thôi.

Có chuyện gì nhỉ? Đặng Lâm Nguyệt cảm thấy hơi căng thẳng.

Nói thực lòng, Đặng Lâm Nguyệt cũng có chút thiện cảm đối với Lưu Kiện Quân, nhưng cũng không phải là thích lắm. Rất nhiều người hiểu lầm mình là bạn gái Lưu Kiện Quân nhưng mãi đến hôm nay Lưu Kiện Quân vẫn chưa hề thổ lộ với mình, có lẽ tối hôm nay, anh ấy muốn nói ba chữ đó với mình.

Bên ngoài phòng thay đồ, giáo viên hướng dẫn đội hoạt náo viên đang thu chìa khóa từng buồng thay đồ. Số 3, số 4…, số 8, số 10, số 11, “số 9 đâu? Ai cầm số 9?”

“Đặng Lâm Nguyệt” Một giọng nói trả lời, tiếp theo nghe tiếng gõ cửa, “Lâm Nguyệt, cậu vẫn chưa tắm à?”

“Mình đợi chút nữa, các cậu cứ về trước đi!” Đặng Lâm Nguyệt nói rõ to ra bên ngoài.

“Lề mề quá, ngày mai cậu tự nộp chìa khóa cho hội sinh viên nhé.” Sau đó, liền nghe các tiếng các cô gái ríu rít rời khỏi phòng thay đồ.

Đặng Lâm Nguyệt ăn mặc chỉnh tề, khóa chặt tủ thay đồ, rồi tiện tay treo chìa khóa lên cổ tay mình. Đúng lúc đó, di động kêu kính coong, là tin nhắn của Lưu Kiện Quân gửi đến. “Anh ở nhà thi đấu bóng rổ đợi em.”

Trong nhà thi đấu bóng rổ không còn một ai, cả sân bóng rộng lớn vắng lặng như tờ. Đặng Lâm Nguyệt nhìn bốn phía khán đài, không thấy bóng dáng Lưu Kiện Quân đâu.

Anh chàng này ở đâu nhỉ? Đặng Lâm Nguyệt vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa đi thẳng đến giữa sân bóng. Đột nhiên, có một tiếng “phịch phịch” vang lên trong nhà thi đấu vắng vẻ, Đặng Lâm Nguyệt giật nảy mình nhìn về phía vừa phát ra tiếng động, thì chỉ nhìn thấy một quả bóng rổ đang lăn từ trên khán đài xuống. Bóng lăn đến bên cạnh chân Đặng Lâm Nguyệt, cô giẫm lên để giữ bóng đứng yên, là một quả bóng rổ mới tinh hàng Spalding, ở tám mảnh da trên quả bóng đều in tên Đặng Lâm Nguyệt và Lưu Kiện Quân, lấp lánh ánh vàng, trong rất đẹp mắt.

Đặng Lâm Nguyệt mỉm cười, anh chàng này cũng thật tỉ mỉ.

Đúng lúc đó, nhà thi đấu vang lên bài hát “Ánh trăng thấu hiểu lòng anh” của Tề Tần, nhà thi đấu vắng lặng, giọng hát truyền cảm ấm áp của Tề Tần đang vang vọng khắp nơi: “Em hỏi anh yêu em sâu đậm bao nhiêu, anh yêu em nhiều đến đâu, tình cảm của anh là thật, tình yêu của anh cũng rất sâu đậm, ánh trăng thấu hiểu lòng anh…”

Đặng Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, ở một đầu trên đỉnh khán đài, ở đó đang sáng đèn, có thể nhìn thấy ở đó một người đang vẫy tay với mình, đó chính là Lưu Kiện Quân.

Nghe xong cả bài hát, sau vài giây yên lặng, liền nghe thấy tiếng Lưu Kiện Quân vang lên trong nhà thi đấu: “Lâm Nguyệt, hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt đối với anh, không chỉ là bởi vì hôm nay anh được thi đấu chung với thần tượng của mình, điều quan trọng hơn là anh bày tỏ nỗi lòng mình với cô gái mà anh yêu thương nhất…” Giọng nói ngọt ngào vang lên trong loa, có một thứ mê lực xuyên thấu vào lòng mình.

Lưu Kiện Quân nhìn hình bóng lờ mờ đó, cảm giác toàn bộ cơ thể mình đã bị niềm hạnh phúc đó vây quanh. Yêu đi, yêu đi, yêu đi, làm gì có cô gái nào lại không thích cảm giác hư vinh, làm gì có cô gái nào lại không hy vọng bạn trai của mình đẹp trai cao lớn, có mấy cô gái có thể kháng cự lại sự tấn công lãng mạn như thế này. “Lâm Nguyệt, anh…”

Đột nhiên trong nhà thi đấu vang lên một tiếng “phụt”, cả một màn đêm đen kịt, giọng nói chan chứa tình cảm của Lưu Kiện Quân cũng đột ngột biến mất.

Bỗng chốc rơi vào giữa màn đêm đen, Đặng Lâm Nguyệt vô cùng sợ hãi. Sau đó đứng im không biết làm gì vài giây, cô run rẩy hét lên: “Lưu Kiện Quân…”

Trong phòng phát thanh cũng là một màn đêm dày đặc, không có tiếng trả lời.

Đặng Lâm Nguyệt lại hét gọi thêm mấy tiếng nữa, giọng nói của mình vang vọng khắp nhà thi đấu vắng tanh, nghe thật đáng sợ.

“Anh đừng dọa em, em giận đấy!” Đặng Lâm Nguyệt cảm giác như mình sắp bật khóc.

Đột nhiên một chiếc đèn vụt chiếu sáng, một luồng ánh sáng soi từ trên đỉnh xuống vây quanh người Đặng Lâm Nguyệt.

Đặng Lâm Nguyệt bị ánh đèn làm cho chói mắt, cô lấy tay giơ lên trán, căng mắt nhìn về phía đèn chiếu.

Cô thấp thoáng nhận thấy có một người bước từ trên khán đài xuống. Đúng vậy cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đi ở những bậc cầu thang.

“Là anh phải không, Lưu Kiện Quân?”

Người đó không trả lời, vẫn chậm rãi bước xuống, ánh sáng chiếu vào lưng anh ta, Đặng Lâm Nguyệt không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ cảm thấy đó là nam giới.

Anh ta từng bước tiến lại gần, cuối cùng Đặng Lâm Nguyệt cũng có thể chắc chắn đó không phải Lưu Kiện Quân, vì anh ta thấp hơn Lưu Kiện Quân nửa cái đầu.

“Anh…anh là ai?” Đặng Lâm Nguyệt muốn chạy, nhưng đôi chân mền nhũn, không có chút sức lực nào.

Cuối cùng, người đó cũng tiến vào trong sân bóng rổ, Đặng Lâm Nguyệt thấp thoáng nhận ra anh ta mặc chiếc áo khoác dài màu đen, trong tay còn xách một thứ gì đó.

7m, 6m, 4m…Người lạ càng lúc càng tiến gần mình, Đặng Lâm Nguyệt run rẩy lùi lại phía sau.

Cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt anh ta.

Mũ chiếc áo khoác màu đen đã che mất nửa khuôn mặt anh ta, phía dưới mũi đang bị che chắn bởi một chiếc khẩu trang. Cái miệng trong khẩu trang động đậy, nhưng có lẽ không phải đang nói mà là đang cười!

Cuối cùng Đặng Lâm Nguyệt cũng sụp đổ, cô kêu lên một tiếng thất thanh, ném quả bóng rổ về phía đối phương, quay người bỏ chạy.

Người lạ đó bước nhanh về phía trước, một tay túm lấy tóc Đặng Lâm Nguyệt, một tay giơ cao lên rồi đập mạnh xuống. Mái tóc trơn ướt vừa mới gội xong chợt rút khỏi tay hắn, chiếc búa lẽ ra phải đập mạnh lên đầu thì đập mạnh xuống vai Đặng Lâm Nguyệt.

Đặng Lâm Nguyệt đau đớn tột cùng, chân mềm nhũn, ngã vật xuống đất.

Người lạ mặt cười “hi hi”, từ từ từng bước tiến lại gần.

Cô sợ hãi dịch về phía sau, sử dụng cả hai chân hai tay.

“Cầu xin anh, đừng…” Kẻ lạ mặt không hề động lòng, anh ta bước lên một bước, một chân dẫm lên đùi Đặng Lâm Nguyệt, một tay giơ cao chiếc búa…

“Dừng tay.”

Một tiếng kêu thét vang lên giận dữ như sấm rền. Liền theo đó đoàng một tiếng, một viên đạn xoẹt qua kẻ lạ mặt đó.

Kẻ lạ mặt kinh hãi, ngước đầu nhìn về phía cửa ra vào đối diện, hai bóng người đang lao nhanh đến. Hắn ta không kịp suy nghĩ, liền quay người bỏ chạy.

Hai người vội đến bên cạnh Đặng Lâm Nguyệt, một người trong số đó nói: “Cậu ở lại” rồi nhanh chóng cầm súng đuổi theo kẻ lạ mặt.

Đặng Lâm Nguyệt cảm nhận được đang đỡ mình ngồi dậy, toàn thân đau đớn khôn cùng, không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể mềm oặt người dựa vào người đó.

“Là em à?” Cô nghe thấy một giọng nói kinh ngạc, gắng gượng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng căng thẳng của Phương Mộc.

“Em bị thương ở đâu vậy?”

“Vai…chỗ bả vai, đau lắm…”, Phương Mộc thầm thở phào. Cậu khéo léo đổi thành tư thế quỳ, để Đặng Lâm Nguyệt dựa vào trong lòng mình, đồng thời một tay rút con dao găm ra.

Được cứu rồi! Đặng Lâm Nguyệt nhắm hờ mắt, cảm thấy sức lực trong cơ thể mình như bị rút sạch, mềm nhũn người dựa hẳn vào Phương Mộc.

“Đoàng”, bên ngoài lại vang lên một tiếng súng, Phương Mộc và Đặng Lâm Nguyệt không hẹn mà cùng rùng mình một cái, nhưng xung quanh lại nhanh chóng im lặng trở lại.

Sao rồi nhỉ?

Tiếng súng đó là chuyện gì vậy?

Có bắn trúng hung thủ không?

Cậu căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh, ngoài cái vòng ánh sáng ở đằng xa, còn lại chẳng nhìn thấy gì cả. Trên khán đài tối đen, dường như có vô số sinh vật đang nhảy múa. Cậu ra sức nắm bắt từng chút tiếng động khả nghi trong bóng đêm.

Ngoài hơi thở của mình và Đặng Lâm Nguyệt, xung quanh là một bầu không khí tĩnh lặng đến ghê người. Đợi đến khi mắt cậu thích nghi được với ánh sáng trong nhà thi đấu, Phương Mộc phát hiện ra phía trước có một quả bóng rổ đang nằm im.

“Chỉ có một mình em sao?” Cậu lắc lắc Đặng Lâm Nguyệt đang nằm trong lòng.

Đặng Lâm Nguyệt yếu ớt mở mắt, “Không, còn có Lưu Kiện Quân.”

“Cậu ấy đang ở đâu?” Phương Mộc hỏi gấp gáp. Ngón tay Đặng Lâm Nguyệt gắng gượng chỉ lên phía trên, “Phòng phát thanh”.

Phương Mộc vội vàng đặt Đặng Lâm Nguyệt xuống đất định đi lên xem. Đặng Lâm Nguyệt không biết lấy sức lực từ đâu, nắm thật chặt áo Phương Mộc: “Đừng đi, đừng đi, đừng để em lại đây, em xin anh đấy!”

Phương Mộc giằng co một chút, thật không ngờ lại không thể làm cô buông tay ra được. Đang bực mình, phía sau vang lên những tiếng bước chân vội vã, Phương Mộc vội nắm chặt dao găm, vừa mới quay người, luồng ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào mặt cậu.

“Ai ở đó, bỏ thứ đang cầm trong tay xuống!” Phương Mộc nghe thấy tiếng lên đạn của súng, vội giơ tay lên, “Là tôi đây, Phương Mộc.”

Mấy người vội vàng chạy đến, Phương Mộc nhận ra người đi đầu chính là anh cảnh sát mặc thường phục hôm qua đã đôi co với cậu cán bộ sinh viên. Anh ta lấy đèn pin soi vào Phương Mộc và Đặng Lâm Nguyệt, “Là cậu à, có chuyện gì vậy? Thái Vĩ đâu?”

Phương Mộc không kịp trả lời anh ta, tay chỉ vào phòng phát thanh, “Nhanh lên, bên trong còn có một người.”

Cảnh sát mặc thường phục khoát tay một cảnh sát bên cạnh, “Các cậu đi theo tôi!” Hai người cầm súng nhanh chóng chạy lên khán đài. Phương Mộc nhìn thấy họ bước vào phòng phát thanh, trong lòng thầm cầu khấn: nhất định không được chết!

Anh sáng đèn pin đang lay động trong phòng phát thanh, một lúc lâu không thấy động tĩnh gì. Phương Mộc không thể chờ đợi hơn được nữa, hét lớn: “Thế nào rồi?”

Người cảnh sát mặc thường phục thò đầu ra khỏi cửa, “Không sao, vẫn còn sống.” Phương Mộc thở phào quay đầu nói với người cảnh sát: “Thái Vĩ đuổi theo hung thủ rồi, đi theo hướng đó, các anh mau đi cứu viện cho anh ấy!”

“Không cần đâu!”

Thái Vĩ ôm mặt, trong tay cầm một thứ gì đó đang bước ra từ trong bóng đêm.

“Bật đèn!” Anh hét lên với những người cảnh sát phía trên. Mấy phút sau, ánh đèn sáng rực khắp nhà thi đấu.

Lúc này Phương Mộc mới nhìn rõ Thái Vĩ, mặt anh đang chảy máu, trong tay cầm một thứ gì đó được bọc giấy ăn ở bên ngoài, hình dạng có vẻ hơi dài.

Bắt được hắn ta chưa?

Mặt anh sao vậy?

Đây là thứ gì?

Có quá nhiều câu hỏi, Phương Mộc nhất thời không nói được lời nào.

Thái Vĩ cũng không định giải thích gì ngay cho cậu. Anh nhíu mày nhìn hai người cảnh sát đang ra sức khiêng Lưu Kiện Quân xuống.

“Thế nào?”

“Không sao, chỉ bị ngất thôi.”

Thái Vĩ cúi đầu xem xét Đặng Lâm Nguyệt đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vẻ mặt bớt căng thẳng hơn nhiều. Anh bố trí bốn người cảnh sát nhanh chóng đưa hai người bị thương đến bệnh viện, sau đó quay người đưa cho Phương Mộc xem đồ vật đang cầm trong tay. Là một cái tuốc nơ vít.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Quả đúng là The Yorkshine Ripper.

“Mẹ nó chứ, thằng khốn đó chạy nhanh quá, hơn nữa chắc chắn là rất quen thuộc địa hình nhà thi đấu. Khi đuổi đến ngã rẽ, tôi thấp thoáng nhìn thấy hắn ném một thứ gì đó về phía tôi, tôi nghiêng đầu nhưng vẫn không tránh được.” Anh chỉ vào mặt mình, vị trí xương gò má bị rách hở miệng, còn đang chảy máu be bét, “Trong lúc khẩn cấp, tôi cũng bắn một viên đạn, có lẽ không bắn trúng, chỉ chậm một bước này thôi, hắn rẽ là không nhìn thấy nữa”, Thái Vĩ rầu rĩ nói, “Lúc sau, tôi quay trở lại nhặt được thứ này”. Anh chỉ vào tuốc nơ vít.

Phương Mộc nhìn cái tuốc nơ vít, đột nhiên chỉ xuống cạnh chân Thái Vĩ, “Đó là thứ gì vậy?”

Thái Vĩ cúi người nhặt thứ đó lên, là một chiếc chìa khóa, lấy một chiếc dây chun xuyên vào một miếng sắt nhỏ, một mặt của miếng sắt viết chữ “nữ”, Thái Vĩ giở mặt sau.

“6?” Thái Vĩ nói.

“9?” Phương Mộc đứng phía đối diện nói.

Hai người cùng nhìn nhau, là “9” hay là ”6”?

“Cái này…” Phương Mộc nhìn đi nhìn lại chiếc chìa khóa, “Hình như là chiếc chìa khóa của phòng thay đồ.”

“Phòng thay đồ nữ?” Thái Vĩ lập tức nói: “Đây có lẽ là số 9, buồng để đồ số 6 của phòng thay đồ nữ đã bị khóa chặt rồi.”

Phương Mộc nghĩ một lát, cầm chiếc chìa khóa, quay ngoài bước đi, Thái Vĩ đi theo Phương Mộc đến phòng thay đồ nữ. Phương Mộc lấy chìa khóa thử, không mở ra được.

“Ơ! Bên này cũng có một số 6!” Thái Vĩ kinh ngạc chỉ vào một ngăn để đồ nói, Phương Mộc bước đến nhìn thấy biển số 6 trên cửa sắt ngăn để đồ, cắm chìa khóa vào trong ổ, vặn tay một chút, liền bật mở.

Cậu lấy tay khẽ nghịch tấm biển số 6, nó vui nhộn xoay quanh chiếc đinh tán, liên tục thay đổi, 6,9,6,9….

Thái Vĩ quan sát tỉ mỉ, phát hiện ra, hai chiếc đinh tán dùng để gắn cố định tấm biển, một cái bên trên đã bị cậy ra.

“Ngăn để đồ này vốn dĩ là số 9”, anh nhìn Phương Mộc, “Sau đó bị ai đó xử lý, thì biến thành số 6 rồi.”

Khóe miệng Phương Mộc dần dần xuất hiện nụ cười.

Thế là đã không để cho hắn được toại nguyện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.