Đế Thiếu Trong Lòng Sủng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 89: Chương 89: Cậu Chính Là Lớn Lên Quá Xinh Đẹp




Quần áo cô mặc… quá ngắn?

Phó Cửu thấp mắt nhìn lướt qua chính mình, kích cỡ áo rất bình thường, những thiếu niên khác không phải đều mặc như vậy sao?

Đến cả chuyện cần có khí khái đàn ông này, một người phụ nữ như cô càng không cần.

Đương nhiên cô sẽ không nói ý tưởng này ra.

Chỉ không chút để ý đáp một câu: “Đã biết.”

Tần Mạc nhìn bộ dáng thiếu niên không để lời này vào trong lòng, hơi nhíu mày: “Ngày mai tôi đi đánh tennis, cậu theo cùng.”

“Ngày mai tôi phải đi học.” Có phải Tần Thần đã quên cô vẫn là một học sinh hay không?

Giọng nói của Tần Mạc rất nhạt: “Chờ cậu tan học rồi đi. Em trai của tôi không được có bộ dáng này.”

“Bộ dáng này… Là kiểu gì?” Phó Cửu cười, đưa tay đặt lên trên vai Tần Mạc, chậm rãi tiến tới gần: “Anh Mạc, anh dám nói tôi không đẹp trai sao?”

Tần Mạc đẩy tay thiếu niên ra, lại nhéo nhéo cằm cô, trong ánh mắt còn có một chút ý tứ ghét bỏ, ngữ điệu cao lãnh: “Cậu chính là lớn lên quá xinh đẹp, đẹp trai cái rắm. Đi theo tôi rèn luyện, đừng suốt ngày ở nhà chơi game, khiến cho mình yếu đuối như vậy.”

Làn da của cô rất kỳ quái? Phó Cửu phát hiện Tần Thần tính toán muốn đem cô thành em trai mà dưỡng.

Này… Nếu như bị Tần Thần phát hiện cô là nữ, có thể một phen bóp chết cô hay không?

Phó Cửu hơi chột dạ liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái: “Thật ra ngày mai tôi có việc…”

Tần Mạc cười có chút phúc hắc, vô cùng bá đạo: “Thu hồi lại lời ngụy biện. Ngài mai tan học tôi đến trường đón cậu.”

Phó Cửu: “…”

Thật đúng là muốn giữ cũng không có cách giữ.

“Vào nhà đi.” Tần Mạc nghiêng đầu châm điếu thuốc, dựa người vào xe thể thao nhướng mày nhìn cô.

Phó Cửu giương môi: “Được rồi. Anh Mạc về tới nhà nhớ gửi tin nhắn WeChat, chúng ta lên trò chơi đánh một ván.”

“Ừm.” Tần Mạc trả lời một tiếng rồi lên xe đi trước.

Sau khi Phó Cửu nhìn chiếc xe màu đen biến mất mới đi vào cửa nhà.

Trong nhà giống như là có người tới, đồ vật nằm ngổn ngang trên mặt đất, lộn xộn khắp nơi.

Con ngươi của Phó Cửu lập tức lạnh xuống, hỏi Trần Hiểu Đông đứng bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Những đội viên còn sót lại của công ty đã bỏ đi hết rồi. Hiện tại công ty thành cái vỏ rỗng, trong lòng phu nhân rất khó chịu nên đã, đã…” Trần Hiểu Đông nắm chặt đôi tay, cắn chặt hàm răng: “Bọn họ còn cười nhạo Phu Nhân không hề có năng lực, căn bản không thành lập được chiến đội gì cả.”

Phó Cửu nâng tay cầm đồ vật ném mạnh vào sô pha, ý cười lạnh lùng: “Ai đã tới đây?”

“Lương Húc Quang, Trương Dĩnh Siêu, còn có Nhiếp Húc, ba người này đều có mặt trên bảng xếp hạng. Lúc bọn họ vừa mới gia nhập công ty, điều kiện cũng không vượt trội cho lắm, rất nhiều nơi đều không cần bọn họ. Phu nhân lại thấy bọn họ đến từ các tỉnh nhỏ, không đành lòng nên đã thu nhận họ, sau đó tốn nhiều công sức để bồi dưỡng. Bây giờ bọn họ đã có fan, kỹ thuật cũng tăng lên theo, lại trở mặt dẫm đạp phu nhân như vậy. Thiếu gia, thực tế thì phu nhân không phải tức giận vì bọn họ bỏ đi, mà là gần đây bị người mình tin tưởng phản bội nên cảm giác rất khó chịu.” Trần Hiểu Đông nói xong câu cuối cùng, hai mắt đều đỏ.

Phó Cửu nghe xong liền bỏ ý định đi lên lầu, lấy áo khoác vừa cởi ra mặc vào lại, tóc màu bạc bị gió thổi bay, dưới đáy mắt đầy sự lạnh lẽo.

“Đợi một chút, cậu muốn đi đâu?” Trần Hiểu Đông bám theo phía sau cô.

Phó Cửu buông ván trượt xuống, mắt cá chân trắng nõn dùng sức một cái, bóng lưng lạnh băng kia chỉ để lại hai chữ ít ỏi: “Tiệm internet.”    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.