Đại thần bàn chuyện với Cửu điện.
Toàn bộ Phó gia trừ bỏ Hạ Hoa Hồng biết Phó Cửu chính là nữ, ngay cả Phó Hiểu Đông luôn đi theo bên người Phó Cửu cũng không biết được giới tính thật của Phó Cửu.
Đây là bí mật quan trọng cho nên mặc dù ở trong nhà của chính mình, phòng của Phó Cửu cũng sẽ không giống với cô gái khác, nơi nơi đều là đồ vật trang điểm linh tinh.
Nhưng dù sao Phó Cửu cũng là một cô gái.
Đặc biệt là Phó Cửu trước kia. Cô vẫn luôn mong muốn có một ngày cô khôi phục thân phận con gái.
Cho nên ở trong phòng này có ít hoặc nhiều tàn lưu dấu vết của nữ sinh.
Kì thật Phó Cửu cũng coi như là hiểu chuyện, cô thật rõ ràng nếu bị người khác biết cô là một cô gái thì cô cùng mẹ toàn bộ đều xong.
Chỉ là trước kia Phó Cửu chịu không nổi sinh hoạt như vậy, mới có thể một mặt muốn che giấu, một mặt hướng Hạ Hoa Hồng trút giận.
Cho nên dưỡng thành cái tính cô hay mua trộm đồ về nhà đều được cô để trong ngăn kéo đầu giường.
Từ khi trọng sinh tới nay, Phó Cửu vẫn luôn vội vàng chơi game, kiếm tiền, báo thù, nên không có thời gian để xử lí mấy đồ vật kia.
Hơn nữa cô cho rằng cũng không nhất thiết phải xử lí nó.
Nhưng hiện tại....Phó Cửu nghiêng mặt đi, lòng bàn tay lướt qua môi mình, thanh xuân dào dạt sườn mặt tuấn mỹ làm cho tâm người dao động.
Đại thần hẳn là không phát hiện được đi?
Nhưng mà Phó Cửu lại quên mất, trên thế giới này có một loại định luật gọi là mặc phỉ định luật.
Mặc phỉ định luật có nghĩa là mọi người lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì thì nhất định sẽ phát sinh chuyện đấy.
Tần Mạc chú ý tới ánh mắt của thiếu niên, lúc sau cũng lần theo tầm mắt của hắn dừng lại bên cạnh đầu giường. Một tay cầm quần tây, con ngươi thâm thúy mà lạnh băng nói:“ Em giống như vừa thấy anh bước vào phòng thì “nhìn chằm chằm vào đầu giường “.
“ Có sao?“. Phó Cửu ngồi ghế xoay xoay người lại câu môi cười.
Tần Mạc dạo bước đi đến trước người cô, lưng cúi xuống, hai tay lấy tư thế vô cùng xinh đẹp chống lên mặt bàn phía sau cô. Một ít tóc đen theo động tác của hắn buông xuống sắc bén ở trước mắt, khắc xuống khuôn mặt tuấn mỹ của hắn càng làm cho hắn thêm cuồng ngạo khó thuần..
Tức khắc, mùi bạc hà yên hương liền tràn ngập vào miệng mũi cô cùng tây trang của hắn phát ra hơi thở nhất trí u ám tĩnh lặng mà lạnh lẽo.
Phó Cửu không có động, mà cười tà ngẩng đầu, không chút lùi bước nào.
Cặp con ngươi kia của Tần Mạc giống như lốc xoáy thâm trầm vào ban đêm, đặc biệt là thời điểm hắn nhìn cô càng sâu.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy, thật không bình thường.
Thế cho nên thời điểm Trần Hiểu Đông bưng trà vào lại bị dọa trở về.
Hắn, hắn nhìn thấy gì?
Tần thiếu ở... Ở trong phòng hôn thiếu gia nhà bọn họ.
Hắn nhất định là nhìn lầm rồi!
Làm sao có thể chứ?
Từ sau lưng của hai người nhìn thì tư thế của bọn họ xác thật là ái muội.
Hơn nữa hai người lại phi thường tuấn mỹ, khó tránh khỏi làm người khác liên tưởng đến phương diện kia.
Đặc biệt là Phó Cửu đôi tay chống lên ghế dựa, còn cố tình nâng thân lên, đối với Tần Mạc nói một câu:“ Anh Mạc, em hôm nay phát hiện ra anh thật sự rất đẹp trai nha.”
Đối phó với đối thủ, đôi khi dùng công kích là biện pháp vô dụng.
Ở thời điểm đối phương tức giận thì biện pháp tốt nhất chính là khích lệ.
Tần Mạc cũng xác xác thật thật cười, chỉ là một giây sau hắn lại vươn tay trái tới, nhẹ nhàng bắt lấy thiếu niên kia, khó có thể nói ra những lời không trào phúng:“ Miệng còn rất ngọt, bất quá, em tựa hồ đã quên một chút“.
Tần Mạc đem cánh tay phía sau Phó Cửu thu về, âm thanh từ tính không nhanh không chậm phát ra:“ Anh đã đọc qua tâm lý học “.
Phó Cửu:.....