Đế Thiếu Trong Lòng Sủng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 467: Chương 467: Cùng nhau nấu cháo




Beta: Sửu nhi

“ Anh Mạc, nếu anh nói như vậy liền không đúng.” Phó Cửu vừa nói, vừa mở điện thoại tìm kiếm.” Nếu không nhớ rõ em còn có thể lên mạng tìm hiểu quá trình, chuyện đơn giản như vậy đúng không?”

Tần Mạc nhìn thiếu niên cúi đầu, lộ ra một bêm mặt trắng nõn, đại khái là vì làn da quá tốt, mới làm cho người ta cảm thấy như có hào quang vây quanh vậy. Tần Mạc đột nhiên với tay ra, nhéo nhéo sau cổ Phó Cửu.

Phó Cửu nghiêng mắt:” Cái gì?”

“Về sau đừng tùy tiện đem lưng hướng về phía người khác.” Tần Mạc nói thực đạm.

Phó Cửu cười khẽ:”Yên tâm, lúc đánh nhau khẳng định sẽ không, nhưng bây giờ là đang nấu cháo.”

Gia hỏa này, nam nữ không kị? Nếu là sự thật, vì cái gì nghe không hiểu hắn nhắc nhở?

Vẫn nói là quá non! Tần Mạc cười cười, cứ như vậy đứng sau Phó Cửu. Sau khi tìm công thức, động tác của thiếu niên vô cùng linh hoạt, chính là âm thanh va chạm có chút lớn. Cuối cùng cũng là đại thần xem lâu quá, đi lên, tư thế cầm lấy cái muỗng đang cầm:” Nấu cháo quan trọng nhất là phải có kiên nhẫn, nào có ai như em quấy lung tung như vậy?”

“Cái này chính là phong cách của em, anh Mạc, anh không hiểu.” Phó Cửu nói đến đường ngang, ngõ tắt vẫn là rất lành nghề.

Tần Mạc câu lấy môi mỏng, ngón tay thủ sẵn trong lòng bàn tay như ngọc của Phó Cửu, cũng không nói lời nào.

Nhìn từ ngoài vào phòng bếp, liền thấy hai người một trước một sau, trên tay cùng nắm một chiếc thìa. Bởi vì cách biệt chiều cao thiếu niên cứ như là bị nam nhân phía sau ôm vào trong ngực.

Chính Phó Cửu cũng cảm thấy tư thế này quá mức thân mật. Đại thần lại đi trước cô một bước buông tay ra, ánh mắt thâm thúy:” Gần xong rồi, chờ nấu khoảng hai mươi phút là được.”

Nói xong, Tần Mạc đưa ra tay trái, ấn lên dạ dày chính mình. Phó Cửu trực tiếp vươn tay ra, đem tay đại thần đặt trên vai chính mình, cứ như vậy, khoảng cách hai người càng gần.

Thời điểm Tần Mạc cúi đầu, khóe miệng hơi giương lên. Xem ra quản lý em trai, mềm cứng đều phải dùng.

Phó Cửu xác thực ăn mền không ăn cứng, một khuôn mặt soái khí, lại làm việc nhà nấu cháo, cuối cùng rất thống khoái bưng lên cho đại thần một bát cháo rau. Trên thực tế Phó Cửu cũng chú ý vừa rồi trong bữa tiệc đại thần cũng không có ăn cái gì.

Tần Mạc ngồi trên nghế, nhìn cái bát trên bàn ăn, nhớ tới thường ngày thiếu niên ăn cơm, lại muốn cười. Phó Cửu không hiểu đại thần cười cái gì? Chẳng lẽ cô bày biện quá khó coi? Chỉ là một chén cháo có gì mà bày biện?

Phó Cửu nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn điện thoại. Tính chờ đại thần uống xong chén này, liền rời đi. Nhưng, cô cũng không biết có phải đại thần ăn cơm quá ưu nhã như vậy khiến cho chén cháo kia vẫn không có dấu hiệu giảm bớt.

Đại thần ăn xác thật là chậm rãi đến lợi hại.

Phó Cửu nói tới đây, xác thật là có thể trực tiếp đi chụp poster. Trên thực tế, Tần Mạc ngay từ đầu cũng không có đói bụng, chỉ là ngoài ý muốn cháo này hương vị không tồi, không khỏi ăn nhiều hơn hai phần. Một chén cháo ăn xong, hẳn là dùng không ít thời gian. Chính là không nghĩ tới thiếu niên cứ như vậy múc một chén lớn.

Bất quá. Chén càng lớn, ăn càng lâu không phải sao!!!???

Nhưng mà ngay lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang. Tần Mạc theo bản năng cũng nhíu mày lại....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.