Hạ Hồng Hoa nghe vậy, hai mắt chợt tỏa sáng: “Cửu Cửu, sao con có thể nghĩ đến mánh khóe này nha! Nếu vậy thì công ty của chúng ta sẽ kiếm được một khoản lớn!”
Phó Cửu không mở miệng nói tiếp, chỉ cười nhạt.
Rất nhanh, Hạ Hồng Hoa như vừa nghĩ tới chuyện gì đó, nhíu mày lại: “Chỉ là công ty chúng ta thật sự không có người tên Hắc Đào Z kia, cũng không thể gạt người như vậy.”
“Mẹ, như thế này sao có thể tính là gạt người được?” Phó Cửu vỗ vai Hạ Hồng Hoa, giọng nói trầm thấp: “Hôm nay con cũng xem phát sóng trực tiếp. Nếu Hắc Đào Z đã nói mình thuộc công ty chúng ta thì tới ngày thi đấu Điện Cạnh, cậu ấy khẳng định sẽ lên sân khấu, bằng không chính là tự hủy thanh danh của mình. Cho nên ngài cứ yên tâm về việc này. Đến lúc đó cậu ấy nhất định sẽ xuất hiện, ngài cứ lớn mật đi ứng phó với truyền thông đi.”
Hạ Hồng Hoa nghe con gái bà bày chiêu xong, nhảy nhót đi gọi điện các vị bạn truyền thông cho người ta câu trả lời.
Trần Hiểu Đông ở bên cạnh nhìn thiếu gia nhà mình bỗng nhiên trở nên thông minh, hết sức nghiêm túc nói: “Thiếu gia, sao tôi lại có cảm giác vừa rồi cậu cố ý phóng điện tới phu nhân, cậu muốn che dấu cái gì?”
“Hiểu Đông à!” Phó Cửu duỗi cánh tay ra, đặt lên trên vai tiểu thư đồng của cô: “Ngày thường cậu xem nhiều phim điện ảnh như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu được đạo lý này sao? Trong tình huống bình thường, người biết càng nhiều thì chết càng nhanh. Tôi chơi game cả đêm nên giờ rất mệt mỏi, cậu đi làm sandwich hoặc pha một ly rượu đem lên cho tôi, tôi sẽ suy xét lại về việc có nên giết cậu hay không.”
Trần Hiểu Đông bị động tác này của Phó Cửu làm cho cậu nổi da gà: “Tôi sẽ đi ngay. Thiếu, thiếu gia, cậu không được bẻ cong tôi!”
Bẻ cong?
Phó Cửu hơi nhíu mày, thầm nghĩ nếu muốn bẻ cong, cô cũng sẽ ra tay với Tần đại thần, sao có thể tới lượt một đứa nhỏ còn chưa mọc lông đầy đủ chứ!
Thổi tóc trên trán một chút, Phó Cửu thuận tay lấy di động đang rung từ trong túi quần ra, là tin nhắn Tần Mạc gửi qua WeChat, vài chữ ngắn ngủn vô cùng khí phách, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Bên ngoài đang mưa, không có việc gì thì đừng dạo chơi ở tiệm internet.”
Rất có khí chất của một người làm anh trai!
Phó Cửu lấy khăn lông lau tóc, nhìn Hạ Hồng Hoa đang gọi điện thoại ở bên cạnh. Nếu mẹ cô biết mình tìm một đứa con nuôi như vậy đến cho bà, không biết bà ấy sẽ có phản ứng gì.
“Anh Mạc, tôi đã về tới nhà.” Sau khi nói xong, Phó Cửu vì chứng minh mình không nói dối, dứt khoát tự chụp một tấm ảnh gửi qua.
Tần Mạc nhìn khuôn mặt cực kỳ non nớt còn đang nhỏ nước của thiếu niên, phảng phất như lông tơ nhỏ đều ngoan ngoãn dựng đứng trên gương mặt, uyển chuyển nằm xuống, đặc biệt là xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo kia.
Ngón tay Tần Mạc dừng một chút, phản ứng đầu tiên là buông điện thoại xuống, yên lặng đưa mắt nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ sát đất vài giây, sau đó mới cầm điện thoại lại, giọng điệu khiến người ta không chống cự được mệnh lệnh: “Tôi đã nói rồi, về sau đừng gửi loại ảnh chụp như vậy cho tôi. Bây giờ đi ngủ, ngày mai tôi tới trường học đón cậu.”
Phó Cửu hơi khó hiểu.
Ảnh của cô làm sao vậy? Nhìn rất rõ ràng cơ mà?
Quả nhiên không có người có thể đoán được tâm tư của đại thần.
Nhưng mà có một việc cần phải ghi chép lịch trình lại.
Nếu cô đã tuyên bố muốn làm ba người kia nếm thử đau khổ trong ngày thi đấu Điện Cạnh, yêu cầu cấp bách lúc này chính là cô phải chiêu mộ đủ thành viên cho đội của mình.
Tay Phó Cửu chống hàm dưới, chợt cười: “Giờ học vào ngày mai, chúng ta vào trò chơi đi dạo đi. Những linh kiện mà đại thần mua, vừa vặn đêm nay có thể sử dụng tới.”
Hạ Hồng Hoa vừa nói chuyện điện thoại xong đã không thấy con gái của bà nữa, chỉ còn ly rượu vang đỏ và Trần Hiểu Đông đang loay hoay trong bếp làm bánh sandwich.
“Cửu Cửu đâu?” Bà hỏi.
Trần Hiểu Đông đau khổ lắc lắc đầu, cậu cố gắng nhịn lắm