Editor: Bích Hóa
Giọng nói của người giải thích truyền bá thông qua microphone.
Nói cách khác, trước khi Phó Cửu đeo tai nghe vào có thể nghe được những lời này của đối phương.
Kế tiếp cô ngả đầu sang bên kia.
Mái tóc màu bạc rũ xuống, soái khí tà nịnh, có điểm tựa như ma cà rồng mỉm cười trước khi hút máu.
Nguy hiểm khiến người một khi chạm đến sẽ không thoát ra được.
Nhưng còn có người nói: “Hắc Đào Z cũng không có gì lợi hại, cứ vậy mà mặc người giải thích ở kia nói ư?”
“Hãy nhìn xem. Tuy rằng tôi cảm thấy Hắc Đào Z không tồi, nhưng về thao tác của Lăng Khiếu, mọi người đều rõ như ban ngày. Trận thi đấu này khó nói được ai thắng ai thua.”
Thậm chí ngay cả khi fan của Hắc Đào Z nhìn thấy danh sách đối chiến, trong lòng đều có chút lo lắng.
Nếu Đại Hắc Đào gặp được người khác, bọn họ sẽ không lo lắng như vậy.
Nhưng lần này là trận đầu của cuộc thi đấu cả nước.
Vẫn là 1v1, tại sao chiến đội Đế Minh đã phái Đại Hắc Đào ra mặt đối chiến với Lăng Khiếu? Dù sao thực lực đối phương thật sự rất mạnh.
Cớ sao Phong Dật đại nhân anh minh thần võ lại quyết định như vậy?
Ánh mắt các fan không khỏi nhìn về phía Phong Dật.
Trên thực tế không chỉ riêng các fan, ngay cả đội viên của chiến đội Đế Minh bên này cũng đều đang nhìn Phong Dật.
Phong Dật gõ nhẹ ngón tay, trực tiếp để bọn họ nhìn vị nào đó ngồi trên ghế dành cho tuyển thủ chức vị đại thần.
Mọi người vừa thấy là Tần Mạc, lực sát thương trong ánh mắt kia lập tức yếu đi rất nhiều.
Nói cách khác là do Tần Thần để Đại Hắc Đào đi đối chiến?
Trình tự xuất chiến này do Tần Thần chọn?
Vì sao?
Lâm Phong cũng muốn hỏi vấn đề này: ”Đội trưởng, để một mình Tiểu Hắc Đào đi đối phó Lăng Khiếu không tốt lắm đâu. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy đánh chức nghiệp.” Lỡ như thật sự thua thì làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Tần Mạc vẫn đạm mạc tự phụ như cũ, bóng lưng cao lớn mặc áo khoác chiến đội, ánh mắt đảo qua người Lâm Phong: “Có cái gì không tốt? Đối phó với những kẻ sau khi bị cáo thị cho công chúng liền tự cho là đúng trên toàn thế giới, biện pháp này vừa vặn tốt.”
Vì cớ gì đại thần nói ra những lời này giống như muốn đi đánh vào mặt kẻ để ý tới bạn gái của mình như vậy?
Không thể không nói.
Biện pháp này của đại thần… Quá thâm ảo.
Ngoại trừ Vân Hổ đang uống nước hơi dừng lại một chút, cái tên Lâm Phong chậm chạp kia căn bản không hiểu: “Đội trưởng, anh đây là đang kiểm tra đo lường độ thành thật của Tiểu Hắc Đào đối với Đế Minh chúng ta sao? Anh yên tâm, cậu ấy biết phân biệt nặng nhẹ, bạn trai cũ thì tính cái gì.”
“Bạn trai cũ?” Tiếng nói của Tần Mạc rất nhạt, híp mắt nhìn về phía Lâm Phong.
Vân Hổ giơ một tay kéo Lâm Phong trở về, bịt miệng anh bằng nửa chai nước: “Uống nhiều nước, nói ít lại.”
“Không được, tôi sợ tôi uống quá nhiều, lúc thi đấu sẽ muốn đi liên tục.”
“Vậy cầm nó, làm bộ đang uống.”
Có Vân Hổ quản chế, Lâm Phong mới không đến nỗi bị khí lạnh phát ra từ trên người Tần Mạc gây thương tích.
Ba chữ bạn trai cũ.
Khi nghe vào tai khó chịu một cách không thể hiểu được.
Sau khi người bên chiến đội Vân Trung thấy được danh sách đối chiến này, câu môi nở nụ cười.
Thậm chí lúc Phó Cửu đi tới máy tính, bọn họ còn mở miệng kêu gọi.
“Cậu xác định cậu sẽ xuống tay với đội trưởng của tôi ư?”
“Xùy, nói không chừng sẽ nhân cơ hội phun nước.”
“Mặc dù không phun nước, các cậu cảm thấy người này có thể đánh thắng đội trưởng sao? Để một thằng đàn ông bị cong ra mặt, quả thực rất buồn cười.”
Ý cười trên mặt Lăng Khiếu càng đậm, cứ như vậy ngồi ở trên vị trí của mình, trong lười biếng mang theo một cổ lạnh lẽo: “Để tôi nhìn xem câu nói ngày hôm qua của cậu có phải thật sự hay không. Người được cậu tỏ tình quá nhiều nên sẽ không nhớ rõ tôi là ai. Trong lúc đánh, mong cậu ngàn vạn lần đừng run tay.”