#Chương_3: Gặp Mặt Kẻ Thù Cũ
Editor: hoapham290
Lại lần nữa bước lên sân trường quen thuộc, Phó Cửu có loại cảm giác nói không nên lời, chiếc loa còn đang phát quảng cáo, không biết chút nữa có dùng để tập thể dục theo nhạc hay không…
“A, bạn học đẹp trai kia là ai? Học sinh mới tới sao? Tại sao chưa nhìn thấy lần nào nhỉ?” Nữ sinh lôi kéo người bên cạnh, làm họ chú ý tới Phó Cửu.
“Cậu ấy vừa mới cười với tớ! Răng nanh kia thực đáng yêu nha!”
“Khoan đã, tớ cảm thấy cậu ta rất quen mắt! Cậu ta là Phó Cửu?!”
Đi đến gần, mấy nữ sinh hoàn toàn trợn tròn mắt!
Mỹ nam như vậy tại sao lại là tên Phó Cửu nhà giàu mới nổi?
Nhưng hướng cậu ta đi chính là ban của các cô!
Phó Cửu đặt cặp sách ở trên bàn gỗ, chân dài khụy gối ngồi xuống, định lấy tập sách vở ra ngoài.
Liền nghe phịch một tiếng!
Ghế dựa cạnh cô bị người kéo ra, sắc mặt âm trầm nhìn cô: “Dọn đồ của mày đi chỗ khác, tao không muốn ngồi cùng mày dù chỉ một giây, thằng biến thái!”
Người này là bạn cùng bàn với Phó Cửu, tên là Tưởng Phi Dương, nam sinh đẹp trai nhất ban D, cũng là chủ lực trong đội bóng rổ của trường, làm xao xuyến trái tim của rất nhiều nữ sinh.
Ngay cả bản thân Phó Cửu cũng đã từng theo đuổi hắn.
Đã theo đuổi, một khi nghĩ đến ba chữ này, Phó Cửu cảm thấy có chút đau đầu.
Nhưng mà từ trước đến nay, cô cực kì không thích có người lớn tiếng trước mặt cô.
“Không muốn ngồi?” Giọng nói của Phó Cửu lạnh nhạt, tay chống cằm nhìn hắn: “Vậy thì cút.
“Mày nói cái gì!” Tưởng Phi Dương lập tức ra tay, hắn định nắm cổ áo Phó Cửu.
Không ngờ hắn vừa mới đưa tay thì chụp vào khoảng không, cả người nằm sấp trên mặt bàn, do đụng mạnh mà cái cằm phát đau.
Mà Phó Cửu đứng bên cạnh, khóe miệng mỉm cười nhìn hắn: “Gần đây tao rất không thích đánh nhau. Vì thế bạn học Tưởng, tốt nhất chúng ta vẫn nên hòa hợp mà ở chung, mày cảm thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ giống như anh em tốt đang nói chuyện với nhau.
Chỉ riêng Tưởng Phi Dương mới biết, cánh tay đè trên lưng hắn dùng bao nhiêu sức lực, đau đớn cỡ nào. Hắn cắn chặt răng, do tức giận mà hai mắt đỏ lên, không thể tin được mình lại thua bởi một tên yếu đuối cặn bã.
“Thật là kỳ quái. Trước kia, chỉ cần Tưởng Phi Dương nói với Phó Cửu một câu, Phó Cửu sẽ đỏ mặt hơn nửa ngày. Tại sao hôm nay lại khác?”
“Không có kỳ quái là bình thường, hiện tại ánh mắt của Phó Cửu đều đặt trên người Tần thiếu, làm gì có thời gian nhìn người khác.”
“A, đúng thật là mặt dày, ngay cả Tần thiếu hắn cũng muốn nhúng chàm.”
“Chờ xem, cuối cùng sẽ có người dạy dỗ hắn.”
Trong một mảnh ồn ào, Phó Cửu hạ mắt, mở ra sách vật lý ở trên bàn.
Tưởng Phi Dương lắc lắc cánh tay đau, hừ lạnh một tiếng: “Nghe rõ chưa, mày sống cũng không được bao lâu nữa. Không tính Tần thiếu, chỉ cần đội bảo vệ Tần thiếu ở trường cũng có thể giết chết mày.”
Nghe vậy, Phó Cửu lại cười, ánh mặt đang chăm chú xem sách vật lý chợt nâng lên nhìn hắn: “Tao có chết hay không là chuyện sau này. Nếu mày nói thêm một câu nữa, tao lập tức đánh rớt cằm của mày!”
Tưởng Phi Dương: “…”
Mẹ nó, tại sao hắn lại có cảm giác bị chấn trụ?!
Ánh mắt vừa rồi của tên cặn bã này thật sự rất đáng sợ!
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cuối cùng Phó Cửu cũng có chút thời gian an tĩnh
Nhưng mà tới thời gian cơm trưa, phiền toái cần tới rốt cuộc cũng phải tới.
Một đám nữ sinh mặc váy ngắn vây trong Phó Cửu ở chính giữa, trong lời nói mang theo tia xảo quyệt không dễ chọc.
“Nhà họ Phó tại sao lại sinh ra một tên gay nhà giàu mới nổi, thật là ghê tởm!”
Phó Cửu đang đói bụng cứ thế bị ngăn lại, ánh mắt bắt đầu lạnh xuống.
Hiện tại nghe đối phương nói xong, cô chợt ngẩng đầu lên, khóe miệng nhẹ gợi lên ý cười lành lạnh.