Chương 54: Lên trò chơi chọc đại thần
Editor:hoapham290
Giang Thành cũng không giống Lâm Hải, một đôi tôm hùm Úc Châu như vậy, đừng nói là còn sống, cho dù chết cũng có giá trị xa xỉ.
Gần đây không phải thiếu gia không có tiền sao?
Sao có thể đem thứ này về?
“Tần đại thần đưa.” Phó Cửu nói xong thuận tay ném tôm hùm tới trong ngực của cậu: “Tìm một thùng nước để thím Lâm chăm coi, chờ mẹ tôi về nếu chúng.”
Tần, Tần thiếu đưa tôm hùm?!
Trần Hiểu Đông trừng mắt, tức khắc cảm thấy đồ vật trên tay nặng như thiên kim**!
** Nghìn vàng, ý nói nhiều tiền của hoặc có gì rất quý giá.
Quan hệ giữa thiếu gia với Tần thiếu đã tốt đến mức Tần thiếu đã có thể tặng lễ vật cho cậu ấy sao?
Này quả thật chính là sống lâu mới thấy!
Phải biết rằng lần đầu tiên Tần thiếu được thiếu gia thổ lộ, thiếu chút nữa anh ấy đã kêu người dùng một tay nghiền chết thiếu gia.
Thế nhưng hiện tại còn tặng lễ vật cho thiếu gia?!
Nhưng đưa lễ vật như tôm hùm… Có phải quá quỷ dị hay không?
Thế giới của Tần Thần quả nhiên không phải người phàm như bọn họ muốn hiểu là có thể hiểu được!
“Đợi một chút! Thiếu gia, cậu đi đâu?” Trần Hiểu Đông nhìn Phó Cửu muốn lên lầu, nhịn không được mở miệng hỏi.
Trước khi Phó Cửu đóng cửa chỉ chừa lại cho cậu một câu: “Lên trò chơi chọc đại thần.”
Phó chín lâm đóng cửa phía trước, chỉ chừa cho hắn một câu: “Lên trò chơi, liêu đại thần.”
“…”
Trần Hiểu Đông đi ra cùng thím Lâm, cả hai người đều cảm thấy gần đây thiếu gia nhà bọn họ có chút hơi giống bị tẩu hỏa nhập ma!
Thế nhưng thật sự vì một người đàn ông mà bắt đầu vật lộn với cái máy tính đến mất ăn mất ngủ.
Chỉ là bọn họ quá hiểu rõ kỹ thuật của thiếu gia, thao tác nhân vật nào trong trò chơi cũng không được. Từ lúc phu nhân mở công ty, bọn họ liền biết thiếu gia không có thiên phú về mặt này.Thiếu gia lại dám tìm cơ hội để tiếp cận Tần Thàn trong trò chơi.
Không thể không nói, một khi con người sa vào lưới tình cũng sẽ làm ra chuyện khiến mọi người kinh ngạc.
Thím Lâm cũng không nấu hai con tôm hùm kia, lại nghe nói là đồ vật của vị Tần thiếu kia đưa, bà càng không dám đụng vào. Chỉ cẩn thận tìm một thùng gỗ nho nhỏ, bỏ thêm chút rong biển rồi đem lên phòng Phó Cửu, làm sủng vật cho thiếu gia nuôi.
Lúc Phó Cửu tắm rửa xong, vừa đi ra liền thấy hai con tôm hùm đang giương nanh múa vuốt về phía cô. Thuận tay xách một con lên nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho Tần Mạc: “Dùng sủng vật tôm hùm mới triệu hoán đồng đội Tần đại thần.”
Tấm ảnh là do Phó Cửu nghiêng mình chụp, cô căn bản cũng không chú ý tới thời điểm gửi ảnh đi qua, trên ảnh còn có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh lộ ra từ áo ngủ lỏng lẻo kia.
Tần Mạc mở di động liếc mắt nhìn tấm ảnh kia, tầm mắt đảo qua trên xương quai xanh trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, ánh mắt hơi dừng lại, nhíu mày nhấn ghi âm, giọng nói có chút lạnh: “Về sau đừng gửi ảnh chụp như vậy.”
Ảnh chụp như vậy?
Ảnh chụp cô gửi thế nào… Phó Cửu nhìn đồ vật trong tay, còn không phải làm một con tôm hùm sao?
Vẫn là do chính tay Tần đại thần đưa…
Tóm lại, quan trọng là nên nói đúng.
“Bây giờ lên trò chơi sao?” Phó Cửu một bên ghi âm lại, một bên nghiêng người nhấn nút khởi động máy tính.
Thời điểm Tần Mạc nghe câu này, tiếng vang kia rất rõ ràng. Gia hỏa này dùng máy tính kém như cái máy dệt để chơi game sao?
“Đợi tôi ở cầu Nại Hà.”
Đương nhiên Phó Cửu sẽ không cự tuyệt, tay nhanh nhẹn gõ tài khoản đăng nhập vào trò chơi, truyền tống nhân vật tới cầu Nại Hà.
“Đinh” một tiếng.
Như là có thứ gì truyền tới.
[Bạn tốt Tần Mạc tặng ngài 999999 đồng vàng, ngài có tiếp thu hay không?]
Chỉ là một cái cũng chưa xong, ngay sau đó lại truyền tới lần nữa.
[Bạn tốt Tần Mạc tặng ngài 999999 kim cương bảy màu, ngài có tiếp thu hay không?]