Một vạn điểm bạo kích!
Người bên cạnh cứng đờ nhìn Vương Đại Hổ, cũng không biết Phó Cửu nghiêng người nói cái gì với hắn.
Nhưng nhìn thấy Vương Đại Hổ cứ như vậy bị thiếu niên chế phục ở dưới, một vài người trước đấy có thành kiến với thiếu niên cũng đều thành thật hơn.
Một vài người chính là như vậy, ăn mềm không ăn cứng.
Trước đây bọn họ còn chờ xem Phó Cửu bị đánh.
Nhưng không thể ngờ được…… Vương Đại Hổ ở trước mặt Phó Cửu giống như là đã cởi móng vuốt xuống.
Không nói tới không thể đánh đươc, bộ dáng còn giống như rất tôn kính Phó Cửu.
Phía đối lập Phó Cửu cũng nhiều thêm vài thanh niên nhát gan sợ phiền phức.
Cùng ngày trên trang web trường trung học liền có người đăng ảnh chụp của Phó Cửu lên.
Tựa đề chính là “Một người có thể đánh ngàn người,thật là một nam thần đẹp trai đến không giới hạn a.””
Bình luận trả lời đều là ngao ngao ngoa, từ góc độ chụp ảnh như thế xác thật là Phó Cửu rất ăn ảnh, thậm chí làm cho người ta một loại ảo giác cảnh tượng này chỉ có trong truyện tranh manhua mới có thể xuất hiện.
Hành động Phó Cửu cố tình che chở các em gái, chỉ có người tự mình trải qua mới có tự lĩnh hội.
Người rõ ràng nhất trong đó đó chính là Hàn Tố Tố.
Cô nhìn thiếu niên còn ở đó nói chuyện với Vương Đại Hổ, trái tim đập thình thịch, hô hấp như nhanh hơn ngày thường rất nhiều.
Anh trai cô nói rất đúng, Cô không nên chỉ nghe Lưu Li tỷ tỷ nói liền cho rằng thiếu niên không tốt.
Mặc dù là trước kia hắn nhìn sơ qua rất giống nhà giàu mới nổi, nhưng mà không giống với hiện tại.
Hàn Tố Tố ngước mắt, đáy mắt tràn ngập si mê.
Lưu Tông Minh còn đang trốn tránh ở cổng trưởng, sau khi trốn một lát thì gặp được một nhóm người có vẻ bình thường, kéo một bạn học lại hỏi: “Những học sinh Nhị Trung ở cổng trường vừa rồi đâu? “
“Đều đi rồi a.”
“Đi rồi, vì sao?”
“Vừa rồi một mình Phó Cửu chống đỡ ở kia, bọn họ không cảm động, hình như là bởi vì Phó Cửu giúp bọn hắn đánh một trận trò chơi gì đó, cụ thể tôi cũng không rõ lắm.”
Trò chơi? Trong nháy mắt Lưu Tông Minh liền nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua bọn họ bị diệt cả đội, cả đôi mắt đỏ lên,Phó Cửu này là một người phản bội!
Hắn lời thứ hai còn chưa kịp nói gấp gáp đem tin tức này nói cho Phó Hi Minh.
Đồng thời lúc này, Phó Hi Minh cũng nhận được thứ mà chiến đội Tạp Lị chia sẻ cho hắn.
Thời điểm nhìn thấy 《 nam thần trung học 》 dán ở trên bảng nội bộ của trường học, lồng ngực của Phó Hi Minh liền bắt đầu xuất hiện một cỗ oán khí không thể phát tiết.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tên phế vật kia liền áp chế được hắn ta.
Học tập, học tập, hắn thi tốt hơn so với mình.
Trò chơi, trò chơi, hắn đánh giỏi hơn mình.
Hiện tại ngay cả xưng hô nam thần trung học này thế nhưng cũng ở trên người của tên đó?
Phó Hi Minh bị cưng chiều đến hư làm sao có thể chịu đựng được?
Hiện tại thì tốt rồi, trên tay hắn ta có những thứ này.
Phó Hi Minh đảo qua màn hình tin nhắn, không chút do dự gửi cho mẹ hắn ta.
Tô Mân vừa thấy thì trong đầu lập tức có ý tưởng, khóe miệng đều cong lên, ánh mắt là tràn đầy âm độc: “Con trai, con đúng là đã gửi cho mẹ một thứ tốt, đến bây giờ vẫn còn một ít cổ đông không có thái độ đứng về phía con, chính là vì bọn họ cảm thấy con trai của người đàn bà béo phì quê mùa kia vào chiến đội Đế Minh, về sau giá trị con người sẽ được nâng lên, hiện giờ có những thứ này, hắn còn mơ tưởng lại tham gia thi đấu cả nước được sao, chờ xem đi, chỉ bằng những tiếng nói bất bình này, mẹ liền có khả năng làm hắn biến mất khỏi vòng Điện Cạnh này, ở trên mạng có một ít bình luận, ngay cả Tần thị đều không thể khống chế được, người sớm nên cùng chiến đội Đế Minh xuất chiến nên là con mới đúng.””