Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
Beta:Ân cuồng chịch
Bên này Phó Cửu còn không biết được,có một tấm trong đống ảnh chụp kia sẽ tiết lộ ra hành tung của mình.
Rốt cuộc dựa theo quy định, cần thiết phải phát phiếu mời, mới có thể chứng minh cô đã ăn mặc nữ trang tới hội trường.
Trước lúc bị tung ra, cô còn phải xuất cảnh.
Cho nên bạn học Phó Cửu cũng nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.
Chụp xong tấm đầu tiên, liền bắt đầu nghĩ nên chụp tấm thứ hai như thế nào.
Đồng thời, cô cũng đề phòng đám người ở trong chúc rượu Đại Thần.
Nhưng người nọ đột nhiên quay đầu, không hề báo trước đem ánh mắt thả xuống chỗ cô.
Phó Cửu cả người đều lùi về sau một bước, như vậy Tần Thần hẳn là không phát hiện được cô đi?
Nhưng mà người nọ lại bước tiếp theo một bước hướng tới cô đi tới.
Phó Cửu ở nơi tối tăm, Đại Thần ở chỗ rất sáng.
Cô có thể cực kỳ rõ ràng nhìn thấy mặt nạ bạch kim thượng đẳng đính đá bạc.
Thậm chí còn có thể thấy cả khóe miệng ai đó hơi hơi giơ lên, giống như tà mị tươi cười.
Hệt như một cơn gió, nhè nhẹ cuốn lấy tâm hồn, lại có cảm giác bị khóa trụ.
Kia, trong nháy mắt phảng phất bốn phía đều tất thảy lặng im.
Ánh mắt thâm thúy như vậy dừng ở trên người Phó Cửu.
Thế nhưng hô hấp đều có chút cảm giác mê người.
Chẳng lẽ đại thần sớm nhận ra cô?
Khả năng không phải rất lớn.
Cô hiện tại cả thân thể một nửa là ẩn trong bóng đêm.
Lẽ ra không nhận ra mới đúng.
Chính là bối rối muốn giải thích, hắn đã cách cô càng ngày càng gần, bóng người cao ngất đĩnh bạt.
Thậm chí Phó Cửu thấy cả cổ tay aó màu bạc thêu hoa cùng bao tay màu đen tinh tế của Tần Mạc.
Bây giờ không thể tiếp tục trốn tránh.
Chẳng nhẽ, cô hóa trang kém như vậy…
Phó Cửu không động đậy, vẫn lười biếng dựa vào ghế sô pha, một đôi nhân dài khẽ lộ ra, sương khói ngập tràn… bộ dạng cuốn hút quyến rũ.
Mặc dù trong lòng loạn lạc, bất quá biểu tình như cũ lười nhác mà yêu mị, nhìn không ra lấy nửa điểm hốt hoảng.
Chưa kể cô cầm một chén rượu, nhàn nhạt uống một ngụm vang đỏ, liếm môi đỏ mọng. Nếu quyết định đánh cuộc một phen, vậy tốt nhất cứ ngụy trang.
Hai người khoảng cách gần lắm rồi.
Phó Cửu luôn có một loại tâm lý trở về năm đó.
Bị người đuổi theo, vẫn là Tần Thần xâm nhập trí óc tới giờ!
Theo nam nhân kia, hơi thở nồng đậm phiêu du tiếp cận, mang theo áp bách độc chiếm cắn nuốt lại đây.
Ánh đèn hạ, con ngươi ai đó thật giống phát ra tia sáng đầy sao.
Phảng phất ở trước mặt hắn, bất luận cái gì đều không thể che giấu.
Rốt cuộc, nam nhân cũng đứng trước mặt cô.
Lúc này Tần Mạc cũng xác định người ngồi trong bóng tối kia.
Không, phải nói là, trước hết nhìn đến cặp chân nộn phấn thon dài.
Nó phi thường xinh đẹp, trắng noãn như ngọc, đối lập với đêm tối càng non mịn.
Đặc biệt là cô còn mặc một cái váy lụa thuần đen, trải dài trên chân oánh sứ mềm mại.
Còn có, chỗ mắt cá chân điểm thêm một hoa hồng đỏ tươi màu huyết, tôn lên làn da cực phẩm, xinh đẹp lại đặc biệt chân thật.
Váy lụa cũng không phải nặng nề bất động, mà theo động tác uyển chuyển đung đưa so với ánh đèn càng thêm duy mỹ.
Cổ áo hơi trễ xuống dưới, xương quai xanh gợi cảm tinh xảo,ẩn hiện lộ ra.
Lướt qua một lượt, ánh mắt Tần Thần đều trầm đi vài phần.
Hơn nữa chỉ cần nhấc đầu là có thể thấy mắt đối phương.
Trắng đen tách biệt, thỉnh thoảng mang theo thủy quang lóe lên.
Yêu tinh.
Trí óc Tần tổng tự nhiên nhảy ra hai chữ này. Bất quá là nháy mắt.
Ngón tay hắn nắm chặt. Thân thể máu xuyên suốt lưu thông tựa hồ biến nhiệt.
Tần Mạc rất rõ ràng phản ứng đó là cái gì…