Đế Thiếu Trong Lòng Sủng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 556: Chương 556: Tần thần ghen




Editor: NM

Phó Cửu dừng một chút, ấn xuống phím nhận điện thoại: “Uy, anh Mạc. “

“Em không ở trường học đúng không, em đang ở nơi nào? “ Trong âm thanh của Tần Mạc không nghe ra hỉ nộ.

Chính là vì vậy nên Phó Cửu mới càng cẩn thận: “Bên ngoài. “

“Ở bên Lý Mộng Nhiên kia sao.” Ngữ điệu của Tần Mạc trầm trầm.

Phó Cửu cười hỏi lại: “ Sao anh Mạc lại biết?”

“Em nói đi?” Tần Mạc nói xong câu đó, liền cúp điện thoại.

Lúc này, xung quanh anh không có người khác, khóe miệng mang biểu tình lạnh lùng cũng sẽ không có ai nhìn thấy.

Trước giờ anh chưa từng có cảm giác như vậy.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền sẽ hiện ra hình ảnh thiếu niên tỏ tình với người khác.

Hiện tại tên kia đang làm cái gì?

Đang hẹn hò sao?

Có phải đang nắm tay của cô gái kia hay không hay là đang… Hôn đối phương.

Chỉ có nghĩ đến điểm sau này.

Tần Mạc liền khống chế không được muốn hút thuốc.

Anh cũng là làm như vậy, một tay kéo cổ áo, trước mắt là một đống lớn đầu mẩu thuốc lá.

Sương khói quanh quẩn xung quanh, chỉ ẩn ẩn có thể nhìn đến cặp mắt thâm thúy kia.

Thời điểm cục trưởng Hoàng đẩy cửa ra, ngửi được chính là này một phòng đầy mùi thuốc là, ít nhiều có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của ông, tên kia vĩnh viễn là một người trẻ tuổi đầy cao lãnh người, trước nay đều không hút nhiều thuốc như vậy.

Bất quá, người ngồi trên ghế vẫn mang một vẻ đạm mạc tự phụ.

Cho nên ngay cả lão cảnh sát như cục trưởng Hoàng cũng đoán không ra rốt cuộc có phải tâm tình của anh đang không tốt hay không.

“Tôi cho rằng cậu vĩnh viễn đều sẽ không chủ động liên hệ tôi. ” cục trưởng Hoàng vừa nói, vừa ngồi đối diện Tần Mạc:” Thế nào? Đồng ý quay trở lại? “

Tần Mạc bắt chéo đôi chân thon dài, có chút thất thần: “Không. “

“Không? “ Cục trưởng Hoàng lại muốn hô lớn một tiếng, nhiều năm nay ông chưa từng bị ai làm tức giận như vậy, ông đường đường là một cục trưởng bị gọi tới, chỉ vì nghe một chữ không của cậu ta sao?

“Vậy cậu kêu tôi lại đây làm gì?” cục trưởng Hoàng trợn tròn mắt.

Tần Mạc nghiêng đầu, lại đốt một điếu thuốc: “Đơn thuần là cảm thấy hứng thú đối với Z trong miệng các người, tôi có thể nhúng tay vào vụ này, bất quá chỉ một chút àm thôi.”

“Cậu nói đi!” Chỉ cần có thể nhúng tay, nhiều ít đều đồng ý!

Tần Mạc tiếng nói nhàn nhạt: “Tôi không ra mặt, thời điểm cần các người, tôi sẽ để các người hành động, chuyện tôi gia nhập sự cũng không được nói cho ai biết.”

“Vì sao?” cục trưởng Hoàng cố gắng hỏi đến cùng.

Tần Mạc chỉ nói hai chữ: “Phiền phức.”

Cục trưởng Hoàng:…… Chỉ có tiểu tử này không đem tổ trọng án của bọn họ để vào mắt! Bọn họ sẽ gây phiền phức sao? Sẽ sao?

“Lấy tài liệu ra đi.” Tần Mạc ngồi thẳng thân hình, đáy mắt lại không có chút ấm áp.

Cục trưởng Hoàng nhướng mày:” Tài liệu gì? “

“Người ông đã ở đây, còn không phải là đoán rằng tôi sẽ trở về, sao có thể không mang theo tài liệu vụ án. “Tần Mạc lại mở rộng cổ áo một chút, anh cần làm chút chuyện để phân tán một chút trí nhớ của mình, nếu không, anh thật sự sẽ trực tiếp tìm đến thiếu niên, lột sạch quần áo của cậu ta, làm cậu ta rõ ràng rõ ràng rốt cuộc cậu ta thuộc về ai.

Rõ ràng biết loại ý tưởng này là không đúng.

Nhưng chính là khống chế không được.

Cục trưởng Hoàng cũng tò mò tầng quan hệ trong đó, cảm giác bị tiểu tử này nhìn thấu rất khó chịu, nhưng mà án tử là quan trọng nhất, mở ra bao công văn: “Manh mối chúng ta nắm được đều ở trong này. “

Tần Mạc rũ mắt lật xem những ảnh chụp cùng ký lục.

Cục trưởng Hoàng nhịn không được lại hỏi một câu: “Cậu có thể nói nguyên nhân cậu trở về không? “

Tần Mạc nhìn những tư liệu đó, không đáp hỏi lại: “Ông có từng chơi anh hùng không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.