Ở bên kia,một mình Phong Thượng ủy khuất vì đợi mãi không thấy thần tượng trở về, liền nhấp vào hảo hữu:“Cửu Cửu kẹo que”để hỏi.
Cần phải dựa vào thần tượng để hắn đem cậu trở về mới được.
Thần tượng nếu kiên trì nói muốn cùng ngủ với cậu thì Tần thần dù có vô sỉ cũng phải đòi được phòng trở về.
Thời điểm tin tức trên Wechat vang lên, Phó Cửu theo bản năng nhìn qua.
Thấy thiếu niên như thế, tay Tần Mạc đang mở hộp thuốc bỗng dưng dừng lại, sau đó lấy điện thoại di động lại, nhàn nhạt nhấn tắt nguồn.
Phó Cửu nhìn lên thấy tin nhắn Wechat chưa kịp đọc đen dần theo màn hình, không khỏi ở trong lòng đối mặt với Phong bảo bảo nói một tiếng thật xin lỗi.
Có một số việc, thật sự không phải cô có thể khống chế.
Phong Thượng thấy tin nhắn chính mình gửi đi vẫn như chìm dưới đáy biển không khỏi uể oải, chẳng lẽ thần tượng thích cùng ngủ với Tần thần hơn so với cậu sao?
Nhưng…… Vạn nhất thần tượng suy nghĩ lẩn quẩn rồi làm chuyện sai lầm thì làm sao bây giờ.
Thần tượng cũng có nói qua, cô nếu là đối với Tần thần có việc làm xấu thì Tần thần sẽ vặn gãy tay cô.
Phong Thượng nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được nhiệt huyết quyết định đi cứu vớt thần tượng!
Chỉ là khi cậu vừa mở cửa ra đã bị hai tên vệ sĩ mặc áo đen chặn lại.
Phong Thượng trợn tròn mắt: “Anh, sao các anh còn ở đây?”
“Tần tổng bảo chúng tôi ở lại bảo hộ sự an toàn của Nhị thiếu ngài.”
Thời điểm vệ sĩ áo đen nói những lời này cũng có điểm không đành lòng.
Nhưng là không có biện pháp vì ông chủ của bọn họ luôn nói chuyện có nghệ thuật như vậy.
Phong Thượng:……
Cái này mà kêu là bảo hộ sao?
Này rõ ràng là giữ để cho cậu không thể đi đâu được?
Phong bảo bảo lại suy sụp với thể trạng này của cậu, không thể nào đấu lại được hai người vạm vỡ này.
Tần thần rốt cuộc là xem nơi nào không vừa mắt mà lại muốn đối đãi với cậu như vậy.
Trên thực tế vẫn là Phong Thượng suy nghĩ quá nhiều.
Đối với Tần Mạc, đạo lý này rất đơn giản.
Em trai của mình cùng mình bất hòa có thể ở một phòng một mình.
Nhưng sao có thể chung một phòng với người khác?
Đối với việc đối đãi như thế nào với Phó Cửu, Tần Mạc xác thực rất để ý.
Đại khái giống như là anh nói như vậy.
Nếu là anh đã nhận người em trai này thì nhất định phải che chở thật tốt.
Cho nên đối với loại việc như nhỏ thuốc cho em trai này, anh không có ghét bỏ.
Chỉ là loại người giống như Tần Mạc khi tay đụng tới những vật như thuốc này đều có điểm ghét bỏ.
Nhưng hắn cũng nhìn không nổi thiếu niên ngẩng đầu tự mình nhỏ thuốc.
Dứt khoát đem trai thuốc nhỏ lấy lại đây, ngón tay thật tự nhiên nắm lấy cằm thiếu niên.
Phó Cửu nhíu mi đẹp, đây là tình huống gì.
“Tưởng tượng cái gì, ngẩng đầu.” Tần Mạc dùng đầu ngón tay gõ gõ cằm thiếu niên.
Phó Cửu cũng cảm thấy có người khác nhỏ thuốc cho mình vẫn tốt hơn, dù gì loại đồ vật như thuốc nhỏ mắt này đa số người đều biết dùng.
Đôi mắt bị nhiễm trùng nên khi nước thuốc nhỏ giọt tới tạo nên một cảm giác đau đớn nói không nên lời, nếu là tự mình nhỏ thuốc thì ai cũng sẽ theo bản năng mà chớp mắt.
Nhát mắt, nước thuốc không vào được thì chỉ có thể làm thêm lần nữa.
Cho nên sau khi nghe thấy đại thần nói, Phó Cửu cười nhạt ngẩng đầu lên, hai tay chống ở phía, đôi mắt ở kia mở to, vẫn rất là tuấn tú.
Mắt phải còn nghiêm trọng hơn mắt trái nhìn gần có thể thấy điều đó rất rõ ràng.
Tần Mạc đứng lên cứ như vậy nhỏ thuốc cho thiếu niên cơ hồ khi cong lưng có thể dính sát vào khuôn mắt đẹp trai kia.
Ngón tay của anh đè lấy mắt phải của thiếu niên làm nó trợn to sau đó nhỏ một giọt nước thuốc.
Phó CỬu theo bản năng liền muốn tránh đi.
Tần Mạc trực tiếp đè lại đầu của thiếu niên, tiếng nói nhàn nhạt: “Đừng trốn.”