Đế Tôn

Chương 1853: Chương 1853: Bát tạ sư ân. (2)




Sáu con mắt của Thiên Mẫu Thánh Hậu chuyển động, cao thấp xem kỹ Giang Nam, cười lạnh nói:

- Ngươi không muốn ra vẻ, nếu ngươi tiến vào Hồ Thiên đại thế giới, mang đi Hồ Thiên, ngươi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Thanh âm của Quang Vũ truyền đến, cười nói:

- Huyền Thiên giáo chủ, ngươi nên biết, lúc này Hồ Thiên đại thế giới đã bị chúng ta giám sát và điều khiển! Vô luận là có các loại ý định gì, đều khó có khả năng thoát qua tai mắt thánh hậu, cho dù ngươi ý định mang đi Hồ Thiên thần tính cũng không có khả năng!

Giang Nam tức cười, cười nói:

- Ta há có thể tự tìm đường chết? Các ngươi yên tâm, ta chỉ là đi gặp Hồ Thiên lão sư một lần cuối, tuyệt sẽ không gây chuyện thị phi.

Thiên Mẫu Thánh Hậu hừ lạnh một tiếng, sáu con mắt khép lại, biến mất không thấy gì nữa, trong hư không truyền đến ba thanh âm chồng lại nói:

- Tin rằng ngươi cũng không dám...

Giang Nam nhẹ nhàng thở ra, cất bước đi về hướng Hồ Thiên đại thế giới, mà vào lúc này, Tàng Thiên Hồ Lô phong ấn từ từ mở ra một đường, hóa thành một đạo Thần Quang đại đạo, phô thẳng hướng Thánh sơn của Hồ Thiên lão tổ.

Giang Nam cất bước leo lên Thần Quang đại đạo, bất quá một lát, liền tới đến trên thánh sơn.

Cổng tre cỏ lư mở ra, một vị lão giả khô gầy cất bước đi ra, nhìn về phía Giang Nam, trong ánh mắt có chút thất vọng.

- Lão sư vì sao cảm giác thất vọng?

Giang Nam lấy ra một cái bồ đoàn, đúng là lúc mình bái nhập Hồ Thiên lão tổ môn hạ học nghệ, Hồ Thiên lão tổ tặng cho hắn chính là cái bồ đoàn kia, khoanh chân ngồi ở phía trên, cười nói:

- Hẳn là lão sư cho rằng đến chính là Đạo Vương? Lão sư không khỏi có chút quá coi trọng Đạo Vương, mà bỏ qua đệ tử thứ hai của ngươi a?

Hồ Thiên lão tổ lấy ra một cái thảo đoàn, cũng tự ngồi xuống, thở dài nói:

- Ta cho rằng trước đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng sẽ là hắn, không nghĩ tới đến lại là ngươi. Người ta dạy bảo nhiều nhất là Đạo Vương, đối với hắn càng thêm dụng tâm, chưa từng nghĩ dạy không dụng tâm nhất, ngược lại là đến xem ta.

- Cho nên nói ngươi bất công.

Giang Nam cười nói:

- Ngươi ở trên người Đạo Vương dụng tâm quá nhiều, khắp nơi vì hắn suy nghĩ, khắp nơi vì hắn cân nhắc, đối với ta ngươi tất nhiên không thể dụng tâm rồi.

Hồ Thiên lão tổ cười nói:

- Trong lòng ngươi khó chịu?

- Tự nhiên là khó chịu.

Giang Nam thở dài nói:

- Ta cùng hắn đều là đệ tử của ngươi, vì sao trọng này khinh kia? Hắn là Đại sư huynh, ta là tiểu sư đệ, theo lý mà nói, lão sư nên càng thương tiểu sư đệ một ít mới đúng, dù sao tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, nên được sủng ái.

Hồ Thiên lão tổ tức cười, cười nói:

- Hắn là ta nhìn lớn lên, cùng ngươi bất đồng. Ngươi người này trời sinh tính cơ linh xảo trá, có một đám tà khí, ta chỉ muốn đem ngươi dẫn vào bên trong môn hộ, ngươi liền có thể đi ra một con đường của mình, thậm chí so với ta còn đi xa hơn. Nhưng Đạo Vương lại là từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh ta, ta coi hắn như là thân tử, tay bắt tay giáo hắn, dẫn hắn lên con đường kia. Sau đó ta tận mắt nhìn hắn từng bước một trưởng thành thành tồn tại vô địch trên đời, nhìn tận mắt hắn lấy vợ sinh con, cảm tình ở trong đó, ngươi nên minh bạch a?

Giang Nam trầm mặc.

Hồ Thiên lão tổ lão trong mắt lập loè tinh quang nói:

- Ta cả đời này, có thể dạy dỗ hai người đệ tử, một cái chung kết hạo kiếp, một cái khai mở muôn đời thịnh bình, đã đầy đủ rồi, chết cũng không tiếc rồi!

Giang Nam nghi ngờ nói:

- Ngươi biết ta không phải tới cứu ngươi sao?

Hồ Thiên lão tổ hỏi ngược lại:

- Ngươi cứu được ta lần này, cứu được lần sau sao? Cửa ải Thiên Mẫu Thánh Hậu này, ngươi có lẽ có thể đi qua, nhưng cửa ải Huyền Đô cổ tiên, ngươi đi qua như thế nào?

- Ta cũng là nghĩ như vậy.

Giang Nam vẻ mặt tươi cười, cười nói:

- Cho nên ngươi nhất định phải chết một lần mới có thể chấm dứt trận Nhân Quả này. Ngươi yên tâm, ta sẽ không xuất thủ cứu ngươi, thậm chí ngay cả tỷ ta ta cũng sẽ ngăn trở nàng, sẽ không để cho nàng cứu ngươi.

- Nghịch đồ!

Hồ Thiên lão tổ tức giận đến dựng râu trừng mắt, đột nhiên cười nói:

- Không liên quan đến nàng cũng là bản ý của ta, chỉ cần các ngươi bình an là tốt rồi. Tử Xuyên, ta vẫn là không bỏ xuống được Đạo Vương, trước khi chết còn muốn vì hắn làm chút gì đó.

Lão giả kia duỗi ra một ngón tay, cắm vào vành mắt của mình, dùng sức đem ánh mắt của mình gảy ra, máu tươi lập tức từ trong hốc mắt tuôn ra, lòng bàn tay Hồ Thiên lão tổ nâng khỏa ánh mắt này, đưa đến trước mặt Giang Nam.

- Đem con mắt này giao cho Đạo Vương, mắt của ta tức là mắt của hắn, một trận chiến này ta chứng kiến tức hắn chứng kiến!

Trong hốc mắt của Hồ Thiên lão tổ máu tươi chảy xuống, nhuộm hồng cả chòm râu trắng bóng, chòm râu nhuốm máu run run:

- Ta cảm ứng được Huyền Tổ còn sống, hắn muốn giết ta, Thiên Mẫu Thánh Hậu cũng muốn giết ta, thông qua ánh mắt của ta Đạo Vương liền có thể chứng kiến, Huyền Tổ biến hóa thành bộ dáng gì. Ta cũng sẽ chết có giá trị!

Hắn tay kia bắt lấy tay Giang Nam, đem khỏa ánh mắt nhuốm máu đặt ở trong tay Giang Nam, cười nói:

- Ta biết rõ ngươi oán ta không có vì ngươi làm chút gì đó, nhưng tiếc ta chỉ có một cái mạng. Nếu như ta có hai cái mạng mà nói, ta cũng nguyện ý vì ngươi chết một lần...

Giang Nam im lặng, đột nhiên Thiên Ngoại truyền đến thanh âm của Quang Vũ Thần Đế:

- Huyền Thiên giáo chủ, đã đến giờ rồi, ngươi bây giờ đi còn kịp!

Giang Nam đem con mắt của Hồ Thiên nắm trong lòng bàn tay, cung kính hướng Hồ Thiên lão tổ bái xuống, khấu đầu ba cái.

- Ta thay Đạo Vương, bái tạ sư ân!

Giang Nam ba khấu xong, đứng dậy, nói khẽ:

- Lão sư, chăm chú chiến một trận a. Ngươi là Bổ thiên thần nhân, nhất định phải chết lừng lẫy một ít.

Trong độc nhãn của Hồ Thiên lão tổ hiện lên nhất đạo tinh mang, thất thần nhìn xem mặt đất hắn dập đầu qua, đột nhiên thở dài.

- Chưa từng nghĩ, người quan tâm ta nhất, lại là đệ tử ta không dụng tâm dạy nhất...

Hắn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời, cuồng phong thổi tới, lão giả quần áo phần phật, lộ ra thân hình dưới quần áo gầy giống như trúc, cao ngạo mà kiên cường.

- Vậy thì chăm chú chiến một trận a!

Giang Nam ly khai Hồ Thiên đại thế giới, từng con mắt của Thiên Mẫu Thánh Hậu từ trong hư không hiện ra, cao thấp dò xét hắn, thậm chí ngay cả thần nhãn trong tay hắn cũng nhìn một lần.

- Chị dâu, có cần phải phòng ta như phòng cướp thế không?

Giang Nam tức cười, cười nói:

- Hồ Thiên lão đầu lớn như vậy, cũng còn ở đó, ta còn có thể ở trước mặt chị dâu trộm hắn đi hay sao?

Thiên Mẫu Thánh Hậu cười lạnh nói:

- Đừng chị dâu chị dâu gọi được thân thiết như vậy, ta và ngươi có cừu oán, không phải vài câu chị dâu liền có thể dọn dẹp! Bổn cung chẳng những muốn tiêu diệt Hồ Thiên lão quỷ, còn muốn tiêu diệt Đạo Vương, đến lúc đó Bổn cung liền không là chị dâu của ngươi rồi, sau đó ta lại tiêu diệt ngươi!

Giang Nam cười ha ha, phất phất tay, quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.