Đế Tôn

Chương 2600: Chương 2600: Cường cường gặp nhau. (1)




Nữ Đạo Quân xa xưa vô cùng nhìn thấy nhiều chuyện lạ lúc này không kiềm được bật cười, hình như rất vui khi thấy Vô Cực Thiên Tôn chịu thiệt.

Tiên thiên linh bảo mới bay ra khỏi Đạo Quân điện là Lưu Ly Ngọc Như Ý, pháp bảo do một vị Đạo Quân tiền sử tọa hóa biến thành. Trong khoảnh khắc Lưu Ly Ngọc Như Ý bay tới chiến trường, giống như ý đập xuống đầu con rồng to.

Con rồng to bị đánh váng đầu, vảy trên đầu có mấy miếng bị vỡ. Đỉnh Lưu Ly Ngọc Như Ý nởi tầng tầng cánh hoa che đậy sao trời ngân hà, khuếch tán tràn ngập khung trời cuốn Giang Nam.

Giang Nam lấy chuông to ra, tiếng chuông đinh đang không dứt làm cánh hoa không cách nào đến gần hắn được.

Vô Cực Thiên Tôn thở phào, vươn tay chộp Lưu Ly Ngọc Như Ý, đập xuống.

Đinh!

Giang Nam cầm Vạn Chú Thiên Chung bị đập bay. Lưu Ly Ngọc Như Ý đập xuống đầu Giang Nam, thần luân sau gáy hắn chuyển động, nguyên thủy chi khí biến thành Đại La Thiên nâng lên trên giảm bớt thế đi của Lưu Ly Ngọc Như Ý. Giang Nam rút nhanh ra sau né tránh đòn công kích, cất Vạn Chú Thiên Chung.

Con rồng to lao lên, Giang Nam cầm Vạn Chú Thiên Chung xông tới. Ba người cứng đấu cứng, Vô Cực Thiên Tôn bị đè đầu nhưng không còn nguy hiểm mạng sống nữa.

Vô Cực Thiên Tôn vừa đánh vừa lùi, rất nhanh đến trên bầu trời các tiên châu, bên dưới là Huyền Châu.

Tâm kế Vô Cực Thiên Tôn sâu xa, biết đánh nhau trên bầu trời Huyền Châu thì Giang Nam sẽ bó tay bó chân, tránh cho dư âm chiến đấu bị thương sinh linh.

Quả nhiên Giang Nam đừng bước không truy kích nữa. Vô Cực Thiên Tôn thừa dịp thoát khỏi con rồng to. Cầmg Lưu Ly Ngọc Như Ý đập hướng Vạn Chú Đạo Quân.

Vạn Chú Đạo Quân vội né, Vô Cực Thiên Tôn túm lấy Vô Cực thư đồng chạy mất không còn bóng dáng.

Giọng Vô Cực Thiên Tôn văng vẳng từ xa:

- Huyền Thiên, chờ khi thiên kiếp của 48ie đến, ta sẽ thanh toán nhân quả với ngươi!

Giang Nam tiến lên trước một bước, ra con rồng to đừng đuổi theo.

Giang Nam cao giọng quát:

- Huyền Thiên xin chờ đạo huynh!

Vô Cực Thiên Tôn rời xa Huyền Châu, từng bước lên cao, vượt qua các tầng hư không, chớp mắt mang theo Vô Cực thư đồng bước ra chín bước. Chín tầng hư không như vô hình với Vô Cực Thiên Tôn, khi bước chân thứ chín đạp xuống thì gã đã ở trong vùng đất nguyên thủy.

Vô Cực Thiên Tôn lảo đảo, mặt tái xanh buông Vô Cực thư đồng xuống, vội ngồi xếp bằng. Biểu tình Vô Cực thư đồng căng thẳng nhìn Vô Cực Thiên Tôn.

Thật lâu sau sắc mặt Vô Cực Thiên Tôn hồng hào, thở hắt ra, cười khẽ:

- Ha ha ha, không uổng là nhân vật luyện pháp, thân, đạo, quả hợp nhất, Huyền Thiên có thể lĩnh ngộ được bốn vị hợp nhất, tài trí mưu lược ngang ngửa với ta, sơ sẩy một cái là bị hắn ám toán . . .

Vô Cực thư đồng do dự hỏi:

- Vết thương của lão gia . . .?

- Không đáng lo. Con rồng ngốc kia tuy là tiên thiên linh bảo, tạo đạo thương khá nặng cho ta nhưng trong thiên hạ không có đại đạo nào ta không biết, không giỏi. Tiên thiên linh bảo tạo vết thương cho ta có hạn, luyện hóa đạo thương từ đại đạo bất diệt không khó khăn. Nhưng tiểu quỷ Huyền Thiên gây ra đạo thương hơi khó giải quyết.

Vô Cực Thiên Tôn trầm ngâm giây lát, nói:

- Đại đạo của Huyền Thiên không thuộc về đại đạo bất cứ thời đại nào trong lịch sử, mặc dù đẳng cấp đại đạo còn thấp nhưng trước kia ta hiếm khi thấy, rất cao đẳng, chắc là đại đạo Huyền Thiên tự sáng tạo. Muốn luyện hóa đạo thương Huyền Thiên gây ra còn rắc rối hơn của con rồng ngốc, nhưng Huyền Thiên chưa chứng đạo Thiên Quân, đại đạo chém lửa một chút, luyện hóa không khó mấy.

Tim Vô Cực thư đồng dập nhanh, được Vô Cực Thiên Tôn đánh giá cao, Huyền Thiên giáo chủ đủ kiêu ngạo.

Vô Cực Thiên Tôn là tồn tại mạnh nhất từ mười bảy thời đại tiền sử đến nay, Tịch Diệt Đạo Nhân cũng không dám nói thắng được gã. Từ mặt nào đó Vô Cực Thiên Tôn khinh thường Tịch Diệt Đạo Nhân, cho rằng Tịch Diệt Đạo Nhân chỉ là con rối của đại đạo tịch diệt chứ không là Đạo Quân thật sự.

Đạo Quân thật sự là khống chế, sáng tạo đại đạo, thậm chí khai sáng các thời đại. Tịch Diệt Đạo Nhân bị đại đạo tịch diệt ảnh hưởng, Vô Cực Thiên Tôn cho rằng điều này rời xa ý nghĩa Đạo Quân.

Vô Cực Thiên Tôn kiêu ngạo như thế mà khen ngợi Giang Nam hết mức, xem hắn là nhân vật ngang ngửa với mình. Ở trong lòng Vô Cực Thiên Tôn đánh giá Giang Nam bao biết bao, hơn cả Tịch Diệt Đạo Nhân.

Vô Cực Thiên Tôn khẽ thở dài:

- Huyền Thiên làm hỏng kế hoạch lớn của ta, hơn nữa đánh nhau với hắn, ta phát hiện Huyền Thiên không trúng kế.

Vô Cực Thiên Tôn trầm giọng nói:

- Ta đưa Vô Cực đạo thư cho Huyền Thiên, trừ giúp hắn chứng đạo Thiên Quân ra còn một ẩn ý sâu xa là khiến hắn bước lên con đường của ta, đi theo lối mòn. Không ngờ đánh nhau với Huyền Thiên, ta phát hiện tuy hắn bốn vị hợp nhất nhưng không chung đường với ta.

Vô Cực thư đồng khó hiểu hỏi:

- Lão gia đưa Vô Cực đạo thư cho Huyền Thiên chẳng khác nào nuôi địch? Nếu hắn đi theo con đường của lão gia chẳng phải là biết hết thủ đoạn?

Vô Cực Thiên Tôn cười phá lên, lắc đầu:

- Ngươi là thư yêu, dù có thực lực Thiên Quân nhưng tầm mắt, kiến thức kém xa Thiên Quân thật sự. Nếu Huyền Thiên Tu luyện đạo thư của ta, đi lên con đường của ta mới rơi vào bàn tay ta, không cần sợ thủ đoạn của hắn nữa.

- Bởi vì là ta mở đường, ta đi đằng trước, đứng ở nơi cao n hất, liếc mắt một cái biết hết thần thông, thủ đoạn của hắn. Huyền Thiên không đi con đường của ta, tham khảo đường ta đi mới là lợi hại. Tương lai Huyền Thiên có hy vọng đứng ngang bằng ta, loại người này mới hiếm gặp.

Vô Cực thư đồng cái hiểu cái không.

- Ví dụ những Đạo Quân tiền sử chuyển thế, trước mắt nhìn như bọn họ có thể xưng bá Tiên giới, tung hoành một đời. Nhưng dù kiếp này bọn họ lại chứng Đạo Quân, khi đối diện Đế và Tôn chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Bởi vì bọn họ chuyển thế vào Tiên giới, tu tiên đạo nghĩa là bước trên con đường Đế và Tôn trải sẵn.

Vô Cực Thiên Tôn tiếp tục bảo:

- Đế và Tôn thiết kế âm mưu còn lợi hại hơn ta mưu tính Huyền Thiên, bọn họ Đạo Quân điện tiên đạo không hoàn chỉnh, cần bù đắph oàn thiện. Những Đạo Quân chuyển thế bước lên con đường của Đế và Tôn, và trải đường cho bọn họ. Đế và Tôn dùng mắt bọn họ làm mắt, dùng đạo của họ làm đạo, dùng trí tuệ của bọn họ làm trí tuệ. Có thể nói là đại tượng vô hình, người khác bất giác bị mượn đi lực lượng hoàn thiện tiên đạo, thành tựu Đế và Tôn.

Vô Cực Thiên Tôn khen:

- Đây là lý do ta rời khỏi Đạo Quân điện, mượn cơ duyên khai thiên không thành công dấy lên tịch diệt kiếp của Đế và Tôn để chuyển thế, kéo bọn họ vào đại đạo nhân quả của ta. Nhân vật kiệt xuất như vậy chắc chắn sẽ trợ giúp đại đạo nhân quả của ta đến trạng thái hoàn mỹ, một hơi đột phá đến tận cùng đại đạo!

Vô Cực thư đồng hỏi dồn:

- Đại lão gia, Huyền Thiên giáo chủ làm nhục lão gia, làm hỏng việc lớn của lão gia thì . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.