Đế Tôn

Chương 2602: Chương 2602: Đòn sát thủ. (1)




Hai người ngồi trên tế đàn. Vô Cực Thiên Tôn nhìn Đạo Không Đạo Nhân từ trên xuống dươis.

Vô Cực Thiên Tôn mỉm cười nói:

- Ngươi thật dứt khoát, đi lên con đường này. Con đường này gần giống với con rồng ngốc, biến mình thành tiên thiên pháp bảo. Tuy ngươi đi xa hơn, tụ tập các loại tiên đạo trong Tiên giới biến thành tiên thiên bất diệt linh quang nhưng tương lai cũng chỉ luyện mình thành tiên thiên pháp bảo.

Hiếm khi Đạo Không Đạo Nhân cười nói:

- Con đường của ta đúng là tham khảo con rồng kia. Ta từng bắt nó nghiên cứu kỹ, tìm kiếm cách nó làm sao biến thành tiên thiên pháp bảo mà vẫn giữ được lý trí. Nhưng đường ta đi khác với nó, con rồng dựa vào biến thành tiên thiên pháp bảo độ qua tịch diệt kiếp, ta thì truy cầu ba ngàn đại đạo hợp nhất. Cơ thể của ta hóa thành pháp bảo mạnh nhất, đại đạo sát thủ đạo bất diệt thẳng hướng tận cùng đại đạo.

Vô Cực Thiên Tôn lắc đầu, nói:

- Tận cùng đại đạo không dễ thành tựu.

Vô Cực Thiên Tôn lộ vẻ mặt thú vị cười nói:

- Nhưng con đường của ngươi có hai phần trăm khả năng. Có lẽ tương lai ngươi có hy vọng đến tận cùng đại đạo, ngươi đã có tư cách làm đạo hữu của ta. Nhưng ngươi phải chờ khi Tiên giới hoàn toàn mở ra, tiên đạo hoàn thiện mới chứng Đạo Quân được. Đế và Tôn sẽ vẫn đi trước ngươi.

Bất Không Đạo Nhân gật đầu, giây lát sau nói:

- Hai người kia tài hoa hoành dật, kiến thức sâu rộng. Tuy bọn họ chém kiếp trước của ta nhưng ta rất phục hai người, ta tranh chấp lý niệm với Đế và Tôn chứ không có thù gì.

Vô Cực Thiên Tôn khen:

- Tranh chấp lý niệm. Tu luyện đến trình độ như ngươi và ta không bao nhiêu thù hận đáng để chúng ta ghi nhớ, nói ra thì đa số vì lý niệm khác biệt nên cần chia thắng thua. Tương lai Đế và Tôn sẽ trở thành địch thủ của ta, có thể tranh phong cùng tồn tại như vậy làm đạo tâm ta thật lâu chưa lay động cũng kiềm không được dao động.

Đạo Không Đạo Nhân lộ ánh mắt vui mừng nói:

- Hai người này là đạo hữu thật sự!

Vô Cực Thiên Tôn cũng vui vẻ nói:

- Ta rất mong chờ luận chứng luận đạo, tran hphong lý niệm với bọn họ.

Vô Cực Thiên Tôn, Đạo Không Đạo Nhân nhìn nhau, cảm giác bạn chung chí hướng.

Đạo Không Đạo Nhân thầm nghĩ:

- Nếu bọn họ tái hiện chưa chắc Vô Cực điện chủ đánh lại.

Vô Cực Thiên Tôn mỉm cười nói:

- Đại đạo nhân quả của ta đã vòng quanh nguyên vũ trụ Càn Khôn, bọn họ cũng khó trốn thoát. Thế gian vạn linh sinh ra nhờ thiên địa , nhân quả này cần phải trả lại, Đế và Tôn cũng không ngoại lệ.

Đạo Không Đạo Nhân mỉm cười nói:

- Bọn họ là người nơi khác đến, không sinh ra trong vũ trụ này.

Vô Cực Thiên Tôn cười nói:

- Nhưng bọn họ khai sáng Tiên giới tại đây tức là dính nhân quả, tương lai khi bọn họ trả lại nhân quả sẽ giúp ta bước ra bước cuối cùng. Đế và Tôn có điểm yếu riêng, Bất Không đạo hữu, ngươi cũng có điểm yếu. Điểm yếu của ngươi là trong lòng có tộc nhân, đây là nguyên nhân kiếp trước ngươi bị Đế và Tôn giết, cũng là lý do tại sao ngươi không bằng ta.

Đạo Không Đạo Nhân tò mò hỏi:

- Điện chủ nói điểm yếu của ta ở chỗ tộc nhân, còn điện chủ thì sao? Với thực lực của điện chủ, muốn khai sáng thời đại của mình không khó khăn gì. Chẳng lẽ điện chủ không muốn sống lại bằng hữu cũ, sinh linh thời đại của mình sao?

- Bất Không đạo hữu đang thăm dò ta?

Hai tay Vô Cực Thiên Tôn thò vào ống tay áo, bình tĩnh nói:

- Với thực lực, nội tình của ta dù san bằng vô nhân cấm khu, khai sáng nguyên hỗn độn cũng dễ như chơi. Sống lại cố nhân dễ như trở bàn tay, nhưng ta sống lại là người trong trí nhớ của mình, không phải người thật.

Vô Cực Thiên Tôn cười to, cười chảy nước mắt. Vô Cực Thiên Tôn rút tay ra khỏi ống tay áo lau nước mắt.

Vô Cực Thiên Tôn nói:

- Bọn họ đã chết. Chết thật. Ta cần gì bắt chước phàm nhân tự dối mình?

Con ngươi Đạo Không Đạo Nhân co rút, mỉm cười nói:

- Thì ra tâm linh điện chủ cũng có sơ hở.

Vô Cực Thiên Tôn biến sắc mặt, Đạo Không Đạo Nhân ra tay.

Thời cơ Đạo Không Đạo Nhân công kích rất xảo diệu, ngay phút đạo tâm Vô Cực Thiên Tôn dao động. Đạo Không Đạo Nhân như biến thành tiên thiên pháp bảo hình người, năm ngón tay như năm tiên thiên thần kiếm, 35t ksắc bén. Năm ngón rung rinh như năm tiên thiên đạo trống rung, phát ra năm loại tiên thiên đạo âm khác nhau.

Năm ngón tay đâm ra, lòng bàn tay Đạo Không Đạo Nhân hõm vào như cái miệng to cắn trời nuốt đất. Lòng bàn tay đầy lên như nguyên chung bộc phát đạo uy bất diệt kinh khủng nhất.

Chỉ một kích Đạo Không Đạo Nhân phát ra năng lượng đã như hơn mười tiên thiên pháp bảo cùng bộc phát uy lực.

Vô Cực Thiên Tôn mỉm cười giơ tay lên, một chưởng bình thường đơn giản va chạm với bàn tay Đạo Không Đạo Nhân. Vô Cực Thiên Tôn thu tay về nhét vào ống tay áo.

Đạo Không Đạo Nhân rụt tay lại, nhìn Vô Cực Thiên Tôn từ trên xuống dưới.

Đạo Không Đạo Nhân lắc đầu, nói:

- Điện chủ danh bất hư truyền, mới rồi đạo tâm của điện chủ không thật sự dao động mà cố ý giả bộ dụ ta ra tay, xem thực lực của ta. Nhưng nếu điện chủ muốn đối phó Huyền Thiên giáo chủ sẽ có đại kiếp nạn. Ta ở tầng hư không thứ chín xem xét Tiên giới, thấy rõ ràng ngươi và đạo huynh đánh hau, nhìn thấu bản lĩnh của điện chủ.

Vô Cực Thiên Tôn câm nín, cười nói:

- Huyền Thiên giáo chủ như một ta khác, chẳng qua bây giờ còn yếu, không lên được sân khấu. Ngươi nói ta có đại kiếp nạn là quá xem trọng giáo chủ, lần này chẳng qua ta không kịp đề phòng bị hắn đánh lén, không có lần sau.

Đạo Không Đạo Nhân cười to bảo:

- Đây là lần thứ mấy Huyền Thiên ám toán đạo huynh? Ta thấy kiếp này điện chủ có vẻ không hoàn mỹ, nếu không đã chẳng giáng thế sớm như vậy. Điện chủ nên ở trong mảnh đất bỏ hoang, nhờ vào thiên hỏa tạo thân kiếp này. Chắc điện chủ bị buộc xuất thế trước thời gian, ta biết Huyền Thiên giáo chủ từng đi mảnh đất bỏ hoang.

Vẻ mặt Vô Cực Thiên Tôn không thay đổi, Đạo Không Đạo Nhân chọt trúng chỗ đau của gã. Giang Nam ba lần ám toán Vô Cực Thiên Tôn, lần nào cũng thành công.

Lần đầu tiên là ở mảnh đất bỏ hoang, Giang Nam một hơi nuốt tịch diệt thiên hỏa, làm hỏng 'vỏ trứng' buộc Vô Cực Thiên Tôn xuất thế sớm.

Lần thứ hai ám toán nối gót theo sau, trong mảnh đất bỏ hoang Giang Nam hoàn toàn kích phát tịch diệt kiếp phá hủy mảnh đất bỏ hoang, khiến phong ấn của Đế và Tôn cô đọng lại giam cầm Vô Cực Thiên Tôn.

Lần thứ ba là lần này, Giang Nam mang theo con rồng to đè đầu Vô Cực Thiên Tôn ra đánh, làm gã mất hết mặt mũi, không thể hiệu lệnh quần hùng nữa.

Vô Cực Thiên Tôn nói không có lần sau, bây giờ Đạo Không Đạo Nhân lại chỉ rõ Vô Cực Thiên Tôn bị Giang Nam ám toán không chỉ một lần, bóng gió mỉa mai gã.

Nhưng chỉ một câu đó không đủ dao động đạo tâm của Vô Cực Thiên Tôn.

Đạo Không Đạo Nhân nhìn chằm chằm đôi mắt Vô Cực Thiên Tôn, xuyên thấu cửa sổ tâm hồn nhìn lòng gã không chút dao động, Đạo Không Đạo Nhân thấy thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.