Đế Tôn

Chương 1559: Chương 1559: Huyền Thiên thành đạo. (1)




- Diệt thế!

Thiên Địa trước người Giang Nam đột nhiên sụp đổ xuống, Hồng Mông như mài, mài nhỏ hết thảy, đem Thiên Địa quay về Hỗn Độn, vạn đạo nghiền nát, mặc dù là bản sơ đại đạo, Thiên Đạo, cũng bị cắn nát, hồi phục Hồng Mông.

Một đạo Diệt thế ấn này uy năng cũng bao quát tất cả sở học của hắn, tất cả tri thức, giấu vào nội tình kinh khủng, trong đó chủ yếu bao quát Hồng Mông đại đạo, dùng Hồng Mông đại đạo bá đạo bao la bát ngát đến hủy thiên diệt địa, không có đại đạo khác tương theo, đồng dạng cũng không có Tiên đạo.

- Hóa tiên!

Giang Nam hết sức thăng hoa, tiên quang phún dũng, hắn quần áo phần phật, tiên quang phi thăng, ẩn ẩn tựa hồ muốn mở ra thần tiên thông đạo, phi thăng đi ra ngoài!

Bức cảnh tượng này, chẳng những làm ba con điểu kia ngây người, mặc dù là Hồ Thiên lão tổ, Linh Đạo Tử cũng không khỏi ngây người, Giang Nam khai sáng ra Vô Úy tam ấn, rõ ràng cho thấy muốn đi ra một con đường nối thẳng Tiên Giới!

Con đường nối thẳng Tiên Giới, mặc dù là Bổ Thiên thần nhân cũng không có mở đi ra!

Tuy Giang Nam hiện tại như trước rất yếu, ở trước mặt Bổ Thiên Thần Nhân, hắn nhỏ yếu như một con sâu cái kiến, nhưng loại không sợ này, loại tài tình này, lại làm cho Hồ Thiên lão tổ động dung, tâm linh thụ chấn động.

Hắn Vô Úy tam ấn, ở Hồ Thiên lão tổ xem ra vẫn còn có chút trẻ trung, cũng không thể được xưng tụng thập toàn thập mỹ, nhưng dàn giáo đã thành, cái loại tinh thần không biết sợ mà phi tiên này, là những người khác không có, Bổ Thiên thần nhân cũng không có.

Có người không biết sợ, nhưng không có loại tài tình này, có người có loại tài tình này, nhưng không có loại tinh thần không biết sợ kia, có người đồng thời có được cả hai, nhưng thiếu đi gặp gỡ như Giang Nam.

- Hóa tiên ấn cũng không thành, tuy bao gồm tiên đạo, nhưng không có bao quát những đại đạo khác. Phải ba ấn hợp nhất, mới có thể để cho ta đem đại đạo bản thân luyện làm một thể, vạn đạo hợp lưu...

Giang Nam ba ấn qua đi, bản thể pháp lực hao tổn không còn, kiếp trước thân kiếp sau thân cùng mười hai hóa thân lập tức đem pháp lực liên tục không ngừng chuyển vận mà đến, mà ở trong cơ thể hắn, tiên khí, bản sơ linh khí cùng linh thạch đang không ngừng luyện hóa, bổ sung tu vi.

Hắn như trước tìm hiểu, suy diễn mình nên như thế nào mới có thể làm được vạn đạo hợp lưu. Vô Úy tam ấn đã bị hắn suy diễn đến mức tận cùng, dùng cảm nhận bản thân hắn đến xem, cơ hồ vô lực lại về phía trước phóng ra một bước, khai sáng ra một loại công pháp vạn đạo hợp lưu.

- Tuy ta dung hợp công pháp rất nhiều, nhưng những công pháp này đều là bao quát ở bên trong Ma Ngục Huyền Thai Kinh, ta như trước chưa từng nhảy ra đại dàn giáo của Ma Ngục Huyền Thai Kinh. Mà ta muốn thành tựu đại đạo của mình, một đại đạo chứng nhận tiên đồ, liền phải nhảy ra Ma Ngục Huyền Thai Kinh, không bị Ma Ngục Huyền Thai Kinh khống chế, khai sáng ra ngang kim cổ, tung hoành huyền ma, bao dung vạn vật vạn đạo đại đạo! Cái đại đạo này, là Vô Úy Ấn thứ tư ấn, Vô Úy Ấn chung cực ấn pháp!

Hắn vô số đạo tắc tung bay, cùng Đế Hoàng thụ sau lưng tương dung, Thần Quang hào quang bay múa, mặc dù là ba con chim cùng bốn trứng chim trên cây kia cũng được đến chỗ tốt rất lớn, bị tinh khí thần của hắn thoải mái, chỉ cảm thấy tu vi bản thân căng vọt, thậm chí Giang Nam đại đạo truyền ra đạo âm, cũng làm cho bọn hắn lấy được chỗ ích không nhỏ, trong đầu nhiều ra đủ loại lĩnh ngộ.

Nhất là mấy trứng chim kia, chưa xuất thế, ở bên trong tỉnh tỉnh mê mê, liền đạt được chỗ tốt lớn như thế, thành tựu tương lai nhất định cực kỳ kinh người.

Hồ Thiên lão tổ cùng Linh Đạo Tử không có đi quấy rầy hắn, để cho hắn một mình tìm hiểu, hai người cắt đi một tí cỏ tranh, hai tồn tại kinh thiên động địa này vậy mà ngồi trên mặt đất, hai chủ tớ bện lấy bồ đoàn bằng cỏ.

Linh Đạo Tử ngón tay linh hoạt nhảy động nói:

- Ta nói sao, lão gia ngồi ở trên tảng đá thoạt nhìn ý cảnh cao nhã, nhưng bờ mông chịu không được, tốt xấu trên tảng đá cũng phải phủ lên cái bồ đoàn...

- Linh Đạo Tử ah, trong lòng ngươi cỏ dại lại thêm.

Tốc độ Hồ Thiên lão tổ bện thảo đoàn so với hắn không chậm chút nào, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, cười nói:

- Tương lai nếu lão gia không còn, không có người bảo vệ ngươi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ có đại nạn, chạy trời không khỏi nắng.

Linh Đạo Tử ngón tay run lên, rung giọng nói:

- Lão gia, chẳng lẽ ngươi cũng không qua trường hạo kiếp này...

- Tử cục, tử cục.

Hồ Thiên lão tổ lắc đầu nói:

- Ta nhìn không thấy bất luận sinh cơ gì, nhìn không tới ngày Đạo Vương lại hiện ra hùng vĩ hơn năm ngàn vạn năm rồi, cũng nhìn không tới ngày Huyền Thiên tiểu hữu trở thành Đế Hoàng... Ta đã sống đủ lâu rồi, từ xưa đến nay, lại có bao nhiêu người có thể dạy dỗ hai vị Thần Đế thống trị vạn giới có tài trí mưu lược kiệt xuất, thay trời đổi đất?

Trên mặt già nua của hắn hiển thị rõ tang thương, trong ánh mắt tràn đầy hào quang trí tuệ, cười nói:

- Đệ tử của ta, một cái ở lúc hạo kiếp bắt đầu đã trấn áp hạo kiếp, tách rời cổ tiên, đệ tử khác ở trong hạo kiếp chi mạt ngăn cơn sóng dữ, mở ra thịnh bình muôn đời. Có vị lão sư nào có thể làm được một bước này? Ta cả đời này, đáng giá!

- Nếu có một ngày như vậy, lão gia ta mất, ngươi đi tìm hắn, hắn có thể che chở ngươi.

Hồ Thiên lão tổ nhìn về phía Giang Nam ngộ đạo dưới Đế Hoàng thụ, nói khẽ:

- Ngươi đi theo ta, cuối cùng là một đạo đồng, nhưng đi theo hắn, hắn có thể cho ngươi hào quang vạn trượng, sừng sững ở chỗ cao nhất của Chư Thiên vạn giới.

Linh Đạo Tử thả ra cỏ tranh trong tay, hướng hắn cung kính dập đầu ba cái, Hồ Thiên lão tổ ngồi trên mặt đất, thoải mái nhận đại lễ của hắn.

Chủ tớ hai người im lặng, như trước im lặng bện lấy thảo đoàn, một câu cũng không nói.

Giang Nam ở dưới Đế Hoàng thụ ngồi xuống là hơn ba mươi ngày, hình dung tiều tụy, phảng phất không hề có sinh cơ, lâm vào trong trạng thái cô quạnh, ở quanh thân hắn đều là Hồng Mông tử khí, hắn như là thân ở bên trong Hỗn Độn xưa nhất, lâm vào trong đần độn ngủ say, giống như sinh mà không sinh, giống như chết mà không chết.

Đạo tắc của hắn quay trở lại bản nguyên, đi theo đến ngọn nguồn đại đạo, một mảnh đại đạo dài hẹp yên lặng, trở nên không có uy lực uy năng gì, mà là trở về bản sơ, trở về nguyên, trở về thủy, trở về đến Hỗn Độn mà Thiên Địa chưa từng xuất hiện, trở về đến địa phương không có bất kỳ đại đạo, không có tiên đạo, không có Hồng Mông đại đạo.

Vạn vật đều tịch.

Đột nhiên một tiếng tim đập rất nhỏ truyền đến.

Một tiếng tim đập này như là thời điểm vũ trụ chưa mở, hết thảy tĩnh mịch, không ánh sáng không màu vô sinh vô tử, mọi âm thanh yên tĩnh, không có bất kỳ sinh linh, không có bất kỳ thanh âm, truyền đến thanh âm đầu tiên, là Tiên Thiên đạo âm, là đạo sinh cơ thứ nhất bên trong đất hoang vu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.