Hôm nay hắn quyết định không nhịn nữa, nhất định sẽ để cho Huyền Thiên Thánh Tông đại phóng dị sắc, mang đến một đoạn huy hoàng!
Chẳng qua là, cái huy hoàng này tất nhiên bao phủ một bóng ma cự đại, đó chính là Thái Hoàng Lão Tổ.
Một ngày không đánh bại Thái Hoàng Lão Tổ, huy hoàng của Huyền Thiên Thánh Tông liền vĩnh viễn là hoa trong kiếng, trăng trong nước!
Điểm này, Tịch Ứng Tình cũng không có hướng Giang Nam cùng bọn người Huyền Ẩn Đạo Nhân nói rõ, tính cách của hắn cho phép, quyết định hết thảy là tự mình tới kháng, bả vai Giang Nam còn non mềm, chống không nổi gánh nặng này, mà Thái Thượng Trưởng Lão như Huyền Ẩn Đạo Nhân đã già, giống như trước cũng chống không nổi trọng trách như vậy.
Thái Hoàng áp lực, chỉ có thể hắn một người tới thừa nhận!
Đám người Tịch Ứng Tình lần lượt rời đi, Giang Nam cũng yên tĩnh, đi Thúy Vân Cung tìm Lạc Hoa Âm, bất quá nữ nhân này không có ở trong hang thỏ, trời sanh tính nhanh nhẹn, sớm không biết chạy đi nơi nào.
Nhạc Ấu Nương cũng bị Lạc Hoa Âm quải chạy, hai nữ nhân này tính tình đều rất dã, ăn nhịp với nhau, hơn phân nửa là ra cửa tai họa thế giới khác. Lạc Hoa Âm mạnh mẽ đáng sợ, Nhạc Ấu Nương là thần minh chuyển thế, hai người các nàng ra cửa, Giang Nam cũng không lo lắng.
Thật ra thì, tính tình của Giang Nam cũng không sai biệt lắm, hàng năm ở bên ngoài, thời gian lưu ở trên núi cực ít, không phải là xông đại họa tránh về tị nạn, chính là trở lại trên núi cùng chư vị bạn tốt đàm đạo.
- Lần này ra cửa lịch lãm, có đại thu hoạch, chẳng những tu thành Huyền Đài Cảnh, hơn nữa cũng nhận được rất nhiều Linh Dịch cùng với bảo vật.
Hắn tĩnh hạ tâm lai, tinh tế kiểm kê đạt được của mình, thần thức của hắn đã tu thành Ngọc Kinh thần thức Thần Phủ, thần thức mạnh, thậm chí không kém Thiên Cung cường giả, đây là hắn thu hoạch lớn nhất.
Mấu chốt nhất chính là, hắn còn giết Bức Vương Thần luyện hóa làm một viên Như Ý Đan, nếu ăn vào viên Như Ý Đan này, tu vi thần thức của hắn chỉ sợ có thể tu luyện tới Thiên Cung cảnh giới!
Chẳng qua là, hắn hôm nay thần thức đã mạnh đến tình cảnh thân thể cũng khó thừa nhận, tuy có linh đan vô thượng, nhưng không cách nào phục dụng, chỉ có tiếp tục tăng thân thể lên, lại đem Như Ý Đan này luyện hóa.
Hắn rất mong đợi ngày mình luyện hóa một quả Như Ý Đan này.
Hơn nữa, thần thức của hắn trở nên mạnh mẻ, tốc độ tu luyện cũng nhận được tăng lên thật lớn, tu luyện làm ít công to, giảm bớt thời gian tu luyện cần thiết.
Đây mới là một điểm mấu chốt nhất!
Đi Thần Khư, tiền tiền hậu hậu tốn hao chưa tới nửa năm thời gian, tu vi của hắn đã từ Đạo Đài cảnh trung kỳ, tăng lên tới Huyền Đài Cảnh trung hậu kỳ, sắp tu thành Huyền Đài Cảnh đỉnh.
Trong chuyện này trừ hắn kinh nghiệm sinh tử tôi luyện ra, một lần lại một lần bộc phát ra tất cả tiềm lực của mình, còn có chính là thần thức cường đại, mang cho hắn chỗ tốt vô cùng.
Phải biết rằng, sau khi hắn nhận được Thái Hoàng tự viết mới tiến vào Liên Đài Cảnh, cho đến tiến vào Tiểu Thiên Tinh Giới, mới tu thành Đạo Đài, trong lúc này qua hơn ba năm thời gian. Mà hiện tại, chưa tới nửa năm hắn liền tăng lên một đại cảnh giới, có thể thấy được diệu dụng của thần thức cường đại.
Trừ lần đó ra, thu hoạch của hắn còn có Linh Tuyền Linh Dịch từ Thần Khư bí cảnh được đến, cùng với đủ loại Thần Kim, giá trị không thể lường được, mặc dù trả hết nợ cho con rùa kia, hắn như cũ cũng là một đại thổ hào phú đến chảy mỡ!
- Bảo vật quý trọng nhất, là cái Thần Tọa này.
Giang Nam từ trong Tử Phủ lấy ra Thần Tọa, chỉ thấy Thần Tọa này rách tung toé, vẫn như cũ có thần uy vô lượng, đây là một Thần minh chi bảo, bị Bức Vương Thần luyện hóa được thất thất bát bát, Bức Vương Thần đã chết, hắn lưu lại tinh thần ấn ký cùng pháp lực tự nhiên cũng tan thành mây khói, Thần Tọa cũng vì vậy biến thành vật vô chủ.
Giang Nam thử đem tinh thần của mình khắc ở trong Thần Tọa, cũng không lâu lắm liền phải buông tha, cái Thần Tọa này rất nhanh liền đem tu vi của hắn ép khô, mà hắn ngay cả một phần vạn cũng không có luyện hóa!
- Lấy tu vi của ta hôm nay, chỉ sợ tế luyện một hai trăm năm mới có thể tế luyện bảy tám phần, hơn nữa còn không cách nào thúc dục. Xem ra không thể làm gì khác hơn là đợi đến tu vi cảnh giới của ta cao thâm, lại tế luyện cái bảo tọa này.
Hắn tiếp tục kiểm tra đạt được của mình, những bảo vật khác, cũng là một chút Thần Phủ chi bảo, mặc dù cực kỳ trân quý, nhưng đối với hắn loại nhìn quen bảo bối này mà nói, cũng không tính là cái gì.
Cổ Thần Các Chủ cũng không có để lại bảo vật gì, vị Cổ Thần Các chưởng giáo này ngay cả trấn giáo chi bảo cũng phá hủy pháp bảo, bảo vật của hắn tự nhiên đã ở đối kháng vực sâu nổ lớn hoàn toàn hủy diệt.
Trừ thần minh thân thể cùng thần minh chi bảo, có rất ít pháp bảo có thể đối phó được trận nổ lớn kia.
Còn có chính là từ trên người Minh Hiên Thánh Tử lấy được những rơm rạ kia, tuy nói như cũ sờ không ra có tác dụng gì, nhưng Giang Nam thủy chung cho là những rơm rạ này lai lịch không giống tầm thường.
- Nhiều linh dược tích chứa mười mấy vạn năm dược lực như vậy, tất cả đều là bảo bối rất khá.
Giang Nam nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ:
- Bất quá ta không có pháp bảo dùng để luyện đan, xem ra chỉ có đi mượn.
Hắn bồng bềnh bay đi, hướng thánh tông Bách Linh Sơn bay đi, trấn thủ Bách Linh Sơn chính là Thiên Dương Đạo Nhân, xa xa thấy hắn tới, vội vàng hướng chư vị đệ tử của mình phân phó nói:
- Đồ nhi, mau, tai họa tới, mau đem bảo vật của chúng ta thu thập, tránh cho tiểu tử này mượn gió bẻ măng! Lần trước sư phụ hắn tới, liền họa họa chúng ta không ít linh dược!
Bách Linh Sơn là Linh Dược Sơn, trên núi trồng đủ loại dược liệu, Thiên Dương Đạo Nhân lại Tiếp Dẫn Thiên Hỏa, chế tạo lô đỉnh, dùng để luyện đan. Rất nhiều đệ tử trong môn thường xuyên tới đây, lấy điểm công đức đổi lấy linh dược luyện đan, cũng có người dùng linh dược đổi lấy điểm công lao, cũng có không ít trưởng lão hàng năm núpở trong Bách Linh Sơn, tính toán luyện một lò linh đan dùng để đột phá.
Nơi này mùi thuốc xông vào mũi, nơi nơi là linh đền, bên trong trồng đủ loại dược liệu, lại có không ít dị thú trông coi, còn có nhiều môn sinh xử lý dược viên, trăm năm, ngàn năm cho tới vạn năm linh dược đều có, bất quá số lượng vạn năm linh dược không nhiều lắm, giá trị cực cao.
Thầy trò mấy người cuống quít đem từng đám ngàn năm linh điền, vạn năm linh điền phong ấn, sau khi thu thập thỏa đáng, Thiên Dương Đạo Nhân ha hả cười nói:
- Giang sư điệt như thế nào có rãnh rỗi đến nơi này của ta?
Giang Nam cười nói:
- Tiểu chất lần này đến, là chuẩn bị hướng sư bá mượn Bát Quái Luyện Đan Lô một chút, luyện mấy lò linh đan.
- Thì ra là như vậy.
Thiên Dương Đạo Nhân thở phào nhẹ nhỏm, lấy ra Bát Quái Luyện Đan Lô, cười nói: