Lực lượng một ngón tay này của Cận Đông Lưu làm cho người ta hồi hộp, làm cho người ta tuyệt vọng, mà Giang Nam vẫn như cũ ở gắt gao thúc dục huyền thai kim nhân, ra sức hướng đại môn Tử Phủ oanh khứ.
Hạ xuống, hai cái, ba cái. . .
Tử Phủ đại môn vững chắc như núi, chưa từng có chút dấu hiệu mở ra. Mặc dù hắn phát huy ra tiềm năng toàn thân mình, nhưng dù sao chỉ là vừa mới
bước vào Thần Luân cảnh không có bao lâu, còn không cách nào mở ra Tử
Phủ này, tu thành Thần Thông.
Một ngón tay này của Cận Đông Lưu
rốt cục rơi xuống, sơn mạch run rẩy, núi đá tróc ra, hóa thành phấn vụn, không thể địch nổi, không thể chống đở, Giang Nam giống như hung thú
ngủ say rống giận, cũng không cách nào thay đổi bất kỳ kết quả.
- Cận sư điệt, cần gì nổi giận?
Nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe thanh âm của một nữ tử phong khinh vân
đạm truyền đến, chỉ thấy một đầu ngón tay tuyết trắng như ngọc xa xa dò
xét, như một căn ngọc trụ, nhẹ nhàng cong ngón búng ra, ba… một tiếng
đụng vào ngón tay như núi của Cận Đông Lưu.
Hai đầu ngón tay sờ nhẹ, hai cỗ lực lượng văng ra, không có chút khí tức lửa khói nào.
- Nguyên lai là Linh Càn Phong Càn Nguyên Cung Hàn sư thúc.
Ánh mắt của Cận Đông Lưu quét tới trên người nữ tử mới tới, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Hàn sư thúc, mấy người này là môn hạ đệ tử của ngươi sao? Đệ tử của
ngươi giết mấy vị sư đệ ta, tội đáng chết vạn lần, bất quá tiểu chất vẫn không có đau nhức hạ độc thủ, là vì chờ một người có thể nói chuyện
đến.
Hàn Phương cũng là nhận được phi hạc truyền thư của Mộ Yên
Nhi, lập tức động thân chạy tới, chưa từng nghĩ gặp phải Cận Đông Lưu
chuẩn bị một ngón tay đánh gục đám người Giang Nam và Mộ Yên Nhi, lúc
này mới lập tức xuất thủ cứu giúp. Bất quá cho dù là nàng, cũng kiêng kỵ Cận Đông Lưu vạn phần.
Chính Ma hai đạo, các tông các phái,
thiên tài giống như ánh sao lóe lên, đếm không xuể, nhưng mà thật có thể làm cho nàng kiêng kỵ, thì chỉ có mấy người mà thôi.
Mà Thái Huyền Thánh Tông Cận Đông Lưu, là một người để cho nàng kiêng kỵ nhất!
Mặc dù tu vi của Cận Đông Lưu còn chưa tu luyện tới Thần Phủ cảnh, nhưng mà thực lực lại hoàn toàn không kém nàng là Thần Phủ cảnh thế hệ trước,
nếu quả thật động thủ, nàng tự nghĩ chưa chắc sẽ là đối thủ của Cận Đông Lưu.
- Cận sư điệt, ngươi có gì nói, không ngại nói thẳng.
Hàn Phương giơ tay lên vuốt mái tóc rối bời, mỉm cười nói.
- Tốt! Vậy sư điệt cứ việc nói thẳng!
Cận Đông Lưu cười ha ha:
- Đệ tử của ngươi giết bảy người Thái Huyền Thánh Tông ta, tội không thể
tha, bất quá bọn người Trần sư đệ là nhân vật tầm thường như con kiến
hôi, không đáng giá ta cùng với sư thúc oán khí. Nhưng Thái Huyền Thánh
Tông ta danh tiếng không thể rớt, tiểu chất gần đây cũng sắp đột phá, tu thành Thần Phủ, sắp độc chiếm một ngọn Linh sơn, chẳng qua là dưới
trướng không có một người nào, không có một hoàng triều nào tới cung cấp nuôi dưỡng ta. Cho nên Nhạc Thanh Quốc này, kính xin sư thúc bỏ những
thứ yêu thích, đưa cho tiểu chất. Đây là thứ nhất!
Hàn Phương khẽ cau mày, mặt giản ra cười nói:
- Thứ hai thì?
- Linh tuyền trong núi này, cũng quy tiểu điệt.
Cận Đông Lưu cười nói:
- Sư thúc nếu đáp ứng, ta liền làm chủ, thù mới hận cũ xóa bỏ, không cần kinh động sư môn lẫn nhau. Sư thúc nghĩ như thế nào?
Hàn Phương thở dài, liếc liếc về đám người Mộ Yên Nhi, gật đầu nói:
- Ta đáp ứng, Nhạc Thanh Quốc vốn là nước phụ thuộc của ta, cho ngươi cũng không sao.
Cận Đông Lưu cười to:
- Hàn sư thúc thật là sảng khoái, bậc cân quắc không thua đấng mày râu!
Đã như vậy, tiểu chất thu nhận. Hàn sư thúc, tiểu chất còn có một yêu
cầu quá đáng, đó chính là, ta muốn mang đi hắn!
Hắn tự tay hướng Giang Nam chỉ điểm, thản nhiên nói:
- Thái Huyền Thánh Tông tổn thất bảy tên đệ tử, mặc dù tiểu chất có thể
áp xuống, nhưng mà nếu như phía trên tra xuống vẫn sẽ làm tiểu chất khó
xử, nhất định phải có một người chịu tội thay, kính xin sư thúc thành
toàn.
Hắn có chút tự phụ, nhận định Hàn Phương không muốn cùng hắn trở mặt, vì vậy chỉ định muốn bắt Giang Nam.
- Cận sư điệt, ngươi muốn mang Giang sư điệt đi cũng không phải là không thể.
Hàn Phương thấy buồn cười, lắc đầu nói:
- Bất quá ngươi phải hiểu rõ ràng, nếu ngươi mang hắn đi, chỉ sợ ngươi không cách nào sống trở lại Thái Huyền Thánh Tông.
Trong lòng Cận Đông Lưu vừa động, cười nói:
- Chẳng lẻ hắn là cao đồ của chưởng giáo quý tông?
- Đây cũng không phải.
Hàn Phương cười dài nói:
- Nếu là đệ tử của Huyền Thiên Thánh Tông chưởng giáo chí tôn ta, chưởng
giáo chí tôn còn sẽ không làm khó ngươi, bất quá hắn là đệ tử của Lạc sư tỷ, nếu Lạc sư tỷ biết ngươi bắt đi đệ tử của nàng, cho dù ngươi có ba
đầu sáu tay, cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Lạc Hoa Âm sao?
Trong lòng Cận Đông Lưu lẫm nhiên, cười ha ha nói:
- Đa tạ sư thúc nhắc nhở. Đã như vậy, ở trước khi tới Thần Phủ cảnh, ta
sẽ bất động hắn. Bất quá, sau khi tu thành Thần Phủ, tiểu chất còn muốn
hướng Lạc sư thúc lãnh giáo một chút! Sư thúc, tiểu chất cáo từ trước,
không lâu sau, tiểu chất liền phái người đến đây trưng thu Nhạc Thanh
Quốc, kính xin sư thúc dàn xếp.
Dứt lời, hắn quét mắt nhìn Giang Nam còn đang ra sức đánh sâu vào Tử Phủ một cái, trong lòng có chút không bỏ.
Hắn đến nay còn cho là trong mi tâm của Giang Nam nhất định có dị bảo gì,
thủ hộ tâm thần, thế cho nên thần trí hóa thân của mình tiến vào trong
đó liền bị tiêu diệt.
Chẳng qua là, hôm nay Hàn Phương xuất hiện, hắn cũng không có nắm chắc có thể thắng Hàn Phương, đoạt được bảo vật
trong mi tâm của Giang Nam. Hơn nữa, cho dù hắn bắt Giang Nam đi, Hàn
Phương cũng nhất định sẽ báo cho Lạc Hoa Âm, đối mặt nữ ma đầu vô pháp
vô thiên kia, trong lòng Cận Đông Lưu thật sự có chút sợ.
Cận Đông Lưu quyết định thật nhanh, phiêu nhiên đi xa.
Hàn Phương thở dài, trong lòng yên lặng nói:
- Còn trẻ như vậy, đã có thể để cho ta kiêng kỵ, Huyền Thiên Thánh Tông
ta làm sao không có đệ tử phong hoa tuyệt đại bực này? Coi như là chưởng giáo chí tôn thu mấy vị đệ tử, chỉ sợ cũng so ra kém hắn...
Trong nội tâm nàng thầm than một tiếng, hạ thẳng xuống dưới, lúc này đám
người Mộ Yên Nhi mới cảm giác được áp lực khôn cùng biến mất, Giang Lâm
vội vàng đứng dậy, đang định đỡ Giang Nam, Hàn Phương nhẹ kêu một tiếng, vội vàng nói:
- Lâm nhi, không nên cử động hắn!
Tròng mắt Giang Lâm rưng rưng, nức nở nói:
- Sư tôn, chân của ca ca ta bị chặt đứt...
- Chân chặt đứt không sao cả, Lạc sư bá của ngươi có khả năng diệu thủ
hồi xuân, nhưng giờ phút này ngàn vạn lần không nên cử động hắn!
Hàn Phương khẽ cau mày, trầm giọng nói:
- Hắn giờ phút này lâm vào trong một loại cảnh giới huyền diệu, nếu ngươi tự tiện di động hắn, đánh vỡ loại tâm tình này, sẽ để cho hắn kiếm củi
ba năm thiêu một giờ, thậm chí trực tiếp tẩu hỏa nhập ma, tự mình hại
mình mà chết!
Giang Lâm sợ hết hồn, vội vàng dừng tay:
- Sư tôn, ca ca của ta hắn không có việc gì chứ?
Mộ Yên Nhi cũng có chút bận tâm, nhìn về phía Hàn Phương.