Đế Tôn

Chương 1020: Chương 1020: Người chọn lựa đã định. (2)




- Chỉ là lần này chúng ta lượt lãm Trung Thiên anh hào, nhân tài tuy nhiều, nhưng lại chưa từng phát hiện tung tích của Quang Vũ thần đế chuyển thế thân, chẳng lẽ nói hắn cũng không chuyển thế ở Trung Thiên thế giới, mà là đã ở Chư Thiên vạn giới khác?

- Có khả năng này, bất quá Vọng Tiên Đài khai mở, Quang Vũ thần đế khẳng định không muốn bỏ qua cơ hội này, tìm tòi Trường Sinh ảo diệu. Nếu như hắn chuyển thế ở Chư Thiên vạn giới, như vậy ở bên trong Vọng Tiên Đài, không thể nói trước có thể làm cho hắn lộ ra mánh khóe.

- Quang Vũ thần đế phải chết, nếu không sẽ vi phạm Thiên Đạo Luân Hồi! Vô luận hắn ở nơi nào, đều phải tìm ra hắn, để cho hắn tuân theo Thiên đạo ý chí!

Mấy tôn sứ lẫn nhau khom người thi lễ, mọi nơi tán đi.

Mà ở trong Trung châu hoàng cung, Giang Nam hướng Hi Hoàng thi lễ nói:

- Bệ hạ, chúng ta cáo từ.

Hi Hoàng mặt không biểu tình nói:

- Giang giáo chủ, không tiễn.

Giang Nam hướng bọn người Thi Hiên Vi nháy mắt, mọi người bay vọt mà ra, đi ra hoàng cung nói:

- Lần này chúng ta làm lớn, ta đoán chừng Hi Hoàng quyền cao chức trọng, không đến mức tìm chúng ta xui xẻo, nhưng những người khác liền khó nói, khó bảo toàn đại thần trong triều cũng sẽ hướng chúng ta ra tay! Chúng ta ly khai Trung châu Hoàng thành, nhất định sẽ lọt vào không ít người vây công, trong đó không thể thiếu bọn người Hoang Cảnh, Tiểu Nguyên Quân, ở bên trong xã tắc đồ, chúng ta người đông thế mạnh, nhưng đến bên ngoài, là bọn hắn người đông thế mạnh rồi.

Bọn người Thiệu Thiên Nhai, Diệu Đế liên tục gật đầu, bọn người Hoang Cảnh cùng Tiểu Nguyên Quân còn dễ nói, nhưng mà Trung Châu thần triều đại thần liền thập phần khủng bố rồi, đều là Thần Ma, vì vãn hồi mặt mũi thần triều, cho Hi Hoàng thái tử ra một hơi, nhất định sẽ đối với mấy người bọn họ thống hạ sát thủ!

- Giáo chủ còn có kế sách?

- Không có.

Giang Nam thành thành thật thật nói:

- Biện pháp duy nhất, là chạy, chạy trốn càng nhanh càng tốt, nếu bị người ngăn lại, liền chỉ có thể dốc sức liều mạng rồi.

Hoa Trấn Nguyên chần chờ thoáng một phát nói:

- Lần này sư tôn ta lại cho hai ta tòa Tinh môn, lưu cho ta chạy trốn dùng đấy...

Mọi người đại hỷ, cười nói:

- Hoa tài chủ quả nhiên là tài đại khí thô, đi ra ngoài liền dẫn hai tòa Tinh môn!

Hoa Trấn Nguyên vội vàng nói:

- Chư vị, không phải ta không bỏ được Tinh môn, mà là sư tôn ta nói không nên kết giao phỉ loại...

- Hoa đạo hữu, ngươi xem chúng ta cái nào như là phỉ loại?

Tam Khuyết đạo nhân vui tươi hớn hở hướng Thiệu Thiên Nhai nói.

Hoa Trấn Nguyên trợn mắt trừng một cái, trong lòng thầm nhũ nói:

- Ta nhìn bọn ngươi như thế nào đều cảm giác được không giống như là người tốt... Bất quá, để cho sư tôn ta đau đầu đi.

Hắn tế lên một tòa Tinh môn, đem Tinh môn kích phát, mọi người một loạt mà vào, biến mất không thấy gì nữa.

Bọn người Hoang Cảnh Thiếu Tôn chen chúc mà đến, còn có hơn mười tôn Thần Ma của thần triều cũng giấu kín ở trong hư không, quan sát động tĩnh, đợi chứng kiến mấy người Giang Nam từ bên trong Tinh môn ly khai, không khỏi mỗi người giận dữ.

Một Thần Ma hiện ra thân hình quát:

- Nhanh điều tra, xem bọn hắn thông qua Tinh môn truyền tống đến nơi nào? Chúng ta một tia ý thức giết đi qua!

- Là Cửu Cực Lãng Uyển!

Một người kiểm tra Tinh môn, cao giọng nói.

Mọi người yên lặng liếc nhau, Cửu Cực Lãng Uyển tuy nói thế lực không bằng Trung Châu thần triều, nhưng mà không phải chuyện đùa, là một quái vật khổng lồ, sát nhập Cửu Cực Lãng Uyển trừ khi tận khởi thần triều chi lực, nếu không bằng bọn hắn căn bản không có khả năng rung chuyển môn phái này mảy may.

- Ở bên trong Vọng Tiên Đài, còn có cơ hội cùng bọn họ giao phong!

Hoang Cảnh Thiếu Tôn nới ra quần cộc da thú, cắn răng nói:

- Đại cốt chùy của ta, nhất định phải tự tay đoạt lại!

Cửu Cực Lãng Uyển, nghe thấy trong Đạo đình, tiếng đàn dằng dặc, hất tất dễ nghe, chỉ thấy trong đình Giang Nam thay một bộ bạch y, ngồi trên chiếu, đàn cổ để ngang trên gối, mười ngón tay nhảy động, cung thương nộp trưng, nhiều tiếng lọt vào tai, tiếng đàn lúc nhẹ nâng mây trắng tà tà, phiêu tới trên đình, Bạch Hạc cá lội, nổi đầy mặt nước.

Lúc tiếng đàn gấp rút, giống như kỵ binh băng hà, nườm nượp chạy chồm, lúc bao la hùng vĩ tựa như trống trận kích động, lôi âm rung trời.

Một lúc lâu, tiếng đàn bình phục, Giang Nam vuốt lên dây cung, bưng lên một chén trà xanh bên cạnh, hướng chủ nhân nơi đây, Cửu Cực Lãng Uyển chủ Chân Uyển Quân nâng chén cười nói:

- Tử Xuyên bêu xấu, lấy trà thay rượu kính Uyển chủ.

Dứt lời đặt ở bên miệng uống một ngụm.

Lúc này, bọn người Thi Hiên Vi, Hoa Trấn Nguyên, Diệu Đế ngồi ở dưới, cầm đầu chính là Cửu Cực Lãng Uyển Chân Uyển Quân, sư tôn của Hoa Trấn Nguyên, Cửu Cực Lãng Uyển chưởng khống giả.

Tuy nói Chân Uyển Quân đã là trung niên phụ nhân, nhưng vẫn như cũ xinh đẹp kinh người, có thể thấy được nàng lúc tuổi còn trẻ là tươi đẹp bực nào.

Chì hoa tẩy đi, hôm nay Chân Uyển Quân ít vài phần anh khí, nhiều hơn rất nhiều ưu nhã, làm cho người ta như cây khô gặp gió xuân.

- Giáo chủ khách khí.

Chân Uyển Quân cũng uống một ngụm trà thơm, cười dài nói:

- Thành tựu Cầm Đạo của Giáo chủ, làm người ta xem thế là đủ rồi. Giáo chủ không cần đa lễ, xưng ta Uyển Quân là được.

- Mặc dù Uyển chủ vĩnh bảo thanh xuân, giống như thiếu nữ, nhưng dù sao cũng là tiền bối của Tử Xuyên, Tử Xuyên làm sao dám thất lễ?

Giang Nam vội vàng nói:

- Huống chi Uyển chủ cũng xưng ta là giáo chủ...

Chân Uyển Quân cười nói:

- Như vậy thiếp thân liền xưng tên chữ của ngươi thôi. Tử Xuyên, ngươi cũng không cần câu nệ.

- Đã như vậy...

Giang Nam dừng một chút, nói:

- Tử Xuyên liền lỗ mãng một lần, ta thấy Uyển Quân ở trên Cầm Đạo cũng có nghiên cứu tâm đắc, không bằng ta và ngươi giao lưu trao đổi?

...

Hoa Trấn Nguyên nói mắng, trong lòng quấn quýt vạn phần:

- Giang giáo chủ cùng sư tôn ta hàn huyên vui vẻ như vậy, sư tôn ta đối với hắn cũng có phần coi trọng, thậm chí ngay cả tên thân mật cũng gọi lên, đây là tiết tấu giáo chủ muốn trở thành nam chủ nhân của Cửu Cực Lãng Uyển ta sao? Vạn nhất có một ngày như vậy, ta phải xưng hắn là giáo chủ, hay là sư bá... Còn có, ta có nên nói cho sư tôn, Giang giáo chủ chính là người đọc sách dạy ta học cái xấu kia hay không...

- Không thể không thừa nhận, Giang khốn kiếp đúng là hiểu biết nhiều, rất có tài hoa.

Thi Hiên Vi nghe được một khúc này, cũng không khỏi không bội phục thành tựu của Giang Nam ở Cầm Đạo, bất quá thấy Giang Nam cùng Cửu Cực Uyển Chủ hàn huyên đầu cơ như vậy, trong nội tâm nàng có chút ăn dấm chua:

- Đánh đàn vẽ tranh, ngâm gió ngợi trăng, xấu xa này thật cũng không ít thiếu niên phong lưu, chính là một bụng ý nghĩ xấu. Nếu Cửu Cực Uyển Chủ không tha ngươi đi, để ngươi ở rể Cửu Cực Lãng Uyển, nhìn ngươi khóc ra sao!

Diệu Đế tiểu hòa thượng, Ngọc Chân Thượng Nhân cùng Tam Khuyết Đạo Nhân không có ở Cửu Cực Lãng Uyển dừng lại bao lâu, liền cáo từ rời đi, đi Cực Nhạc Đại Thế Giới, xem một chút có thể tìm được cơ duyên, trừ đi Thần Thi trên lưng Tam Khuyết Đạo Nhân hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.