Đế Tôn

Chương 545: Chương 545: Nhục thân chém giết. (2)




Tuy hắn chặt đứt một đầu cánh tay của Hành Vân Đại Thiện sư, nhưng dù sao nhục thân giữa hai người chênh lệch quá lớn, lực lượng của Hành Vân viễn siêu hắn, vừa tiếp xúc, nhục thân lập tức chống lại không nổi!

Cũng may Địa Từ Nguyên Phủ chính là Ngũ Sắc kim luyện chế thành, vô cùng sắc bén, để cho hắn ở trong va chạm vừa rồi, thừa nhận lực lượng không tính vô cùng cường hoành, cái này mới không có bị Hành Vân chấn vỡ.

- Tu vi thực lực của Lão hòa thượng này, so với sư tôn ta thua kém không có bao nhiêu, nhưng vô cùng nhát gan, thủy chung không dám cùng sư tôn ta chính diện chống lại, không có tâm tính cường giả!

Giang Nam thầm nghĩ trong lòng.

Vô số huyết nhục nhúc nhích, mạch máu diễn sinh, làn da sinh trưởng, tám cánh tay hắn khôi phục như lúc ban đầu, như trước nắm chặc Địa Từ Nguyên Phủ.

- Thật là sắc bén, bất quá lực lượng của ngươi quá yếu, cái búa kia lưu trong tay ngươi là phung phí của trời!

Cánh tay đứt rời của Hành Vân Đại Thiện sư cũng phi tốc sinh ra, trong mắt hung quang lóe lên, 16 chân mở ra, xoáy như gió đánh tới, các loại pháp bảo như bán nguyệt phủ, Bát Biện chùy, Kim Cương Chùy, Càn Khôn Quyển, Tỏa Hồn thằng, Tam xoa kích vung vẩy, cao thấp giao thoa, kín không kẽ hở, bài sơn đảo hải hướng Giang Nam đánh tới!

Giang Nam gầm lên, cầm đại búa trong tay, búa quang tung hoành như tấm lụa, búa quang cùng rất nhiều pháp bảo không ngừng giao thoa va chạm, thỉnh thoảng bay lên từng khối mảnh vỡ pháp bảo!

Hai cự nhân một lớn một nhỏ quay chung quanh rất nhiều Thần Ma thi thể tung hoành giao kích, qua như điện.

Bành bành bành!

Cánh tay của Giang Nam lần nữa nổ tung, sau đó huyết nhục toàn thân bị chấn đến xốp giòn, làn da rạn nứt, một trận chiến này đánh cho dị thường vất vả.

Trong nội tâm của Hành Vân Đại Thiện sư cũng càng ngày càng kinh, hắn kỳ vọng có thể dựa vào lực lượng nhục thân cường đại đánh chết Giang Nam, nhưng Giang Nam tuy bị chấn đến lọt vào trọng thương, nhưng thủy chung không ngã, tám cự phủ tiến thối có độ, vững vàng ngăn trở công kích của hắn.

- Chết a!

Hành Vân Đại Thiện sư gào thét, tất cả pháp bảo ngay ngắn nện xuống, liều mạng tất cả pháp bảo tổn hại, cũng muốn đánh chết hắn. Sắc mặt Giang Nam kịch biến, một kích này của Hành Vân tuyệt đối có thể bỏ qua Địa Từ Nguyên Phủ sắc bén, đập nát hắn!

Một Ma Thần kim chói đột nhiên từ trong mi tâm hắn bay ra, xuất hiện ở giữa hai người, đúng là thi thể của Bất Tử Minh Vương, hết thảy pháp bảo của Hành Vân nện ở trên khuôn mặt vị Ma Thần thi này!

Cùng lúc đó, Giang Nam từ một bên giết ra, búa quang hướng chân của Hành Vân cắt tới, xuy xuy Xùy~~ liên tục chặt đứt tám chân của Hành Vân, lúc này Hành Vân mới kịp phản ứng, gào thét chín thanh âm, vung lên đủ loại pháp bảo hướng phía dưới đập tới.

Oanh!

Giang Nam bị hắn nện bay, hướng xa xa rơi đi, Hành Vân đại hỷ, mở ra bước chân gấp tiến lên, đột nhiên phù phù một tiếng vấp ngã xuống đất, lăn lộn mấy vòng.

Hắn bị Giang Nam băm mất tám chân phía bên phải, thân hình bất ổn, chạy vội không bằng lúc trước linh mẫn như vậy.

Hai người từng người dừng tay, vù vù thở hổn hển, hung dữ nhìn chằm chằm vào đối phương, từng người chữa trị tổn thương thân thể.

- Giang thí chủ, nơi đây còn có rất nhiều bí mật, chúng ta chém chém giết giết, chỉ biết lưỡng bại câu thương.

Hành Vân Đại Thiện sư thay đổi một sắc mặt, dáng tươi cười chân thành nói:

- Không bằng chúng ta tạm thời buông ân oán, liên thủ thăm dò bí mật nơi đây, như thế nào?

- Đại sư ý chí rộng lượng, vãn bối bội phục.

Giang Nam tán thưởng một tiếng, thu liễm sát khí.

Hai người dần dần tiếp cận, như trước đề phòng lẫn nhau, không chịu tản chân thân chiến đấu của từng người.

- Tiểu ma đầu!

Hành Vân Đại Thiện sư vẻ mặt tươi cười, trong nội tâm thầm mắng.

- Tặc ngốc!

Giang Nam cười đến rạng ngời, trong nội tâm cũng oán thầm một câu.

Giang Nam cùng Hành Vân Đại Thiện sư cẩn thận từng li từng tí, lẫn nhau đều có một khoảng cách, không bao chịu tiếp cận mảy may. Nếu ở bên ngoài, thoát khỏi Phong Cấm Đại Trận áp chế, Hành Vân có thể đem Giang Nam hành hạ đến chết trăm ngàn lượt, cho dù Giang Nam có được pháp bảo như Địa Từ Nguyên Phủ cũng vô dụng.

Nhưng mà trên phiến đại lục này, Giang Nam đã có được năng lực uy hiếp được tánh mạng của Hành Vân Đại Thiện sư, chiến đấu mới vừa rồi đã nói rõ điểm này.

Mà Giang Nam cũng không muốn cùng Hành Vân tiếp tục đánh tiếp, lực lượng nhục thân của Hành Vân viễn siêu hắn, hơi không cẩn thận mà nói, sẽ bị hắn một kích đánh chết!

Bất quá tuy hai người kiêng kỵ lẫn nhau, nhưng trong nội tâm đều có ý nghĩ tiêu diệt đối phương.

Giang Nam bị Hành Vân đuổi giết lâu như vậy, không có chút sức phản kháng nào, hôm nay cuối cùng có thể cùng hắn chống lại, há có thể không quý trọng cơ hội này?

Mà Hành Vân Đại Thiện sư thì biết rõ Lạc Hoa Âm bị Giang Nam giấu ở giữa mi tâm, nếu nữ ma đầu này thương thế khỏi hẳn mà nói, hắn cũng tuyệt không có cơ hội còn sống.

- Giang thí chủ, thương thế của tôn sư không có trở ngại chứ?

Hành Vân Đại Thiện sư vẻ mặt ân cần, dò hỏi:

- Ở loại địa phương này, tu vi của chúng ta đều lọt vào áp chế, cho dù tôn sư giấu ở bên trong Tử Phủ ngươi, chỉ sợ cũng lọt vào áp chế? Nàng không thể tự trị thương cho mình, lão tăng chỉ sợ nàng sẽ bị thương thêm nặng.

Sắc mặt Giang Nam biến hóa, trong ánh mắt lộ ra một tia lo lắng, lập tức khôi phục nguyên trạng nói:

- Đa tạ đại sư quan tâm, sư tôn ta học cứu Thiên Nhân, nhất định người hiền sẽ có trời giúp!

Hành Vân thiền sư đem nét mặt của hắn thu ở đáy mắt, trong nội tâm hiểu rõ, âm thầm cười lạnh nói:

- Xem ra nữ ma đầu Lạc Hoa Âm kia bị thương cực kỳ nghiêm trọng, hơn phân nửa là trọng thương không trị nỗi, đi đời nhà ma rồi! Tiểu tử này còn hết lần này tới lần khác mạnh miệng, cho rằng có thể dấu diếm được lão tăng?

Một kích của Ma Thần, không phải chuyện đùa, Lạc Hoa Âm có thể chống lại Thiên Thủ Ma Thần phát ra U Minh thần thủy kia mà không có lập tức tử vong, đã là thành tựu cực kỳ kinh người rồi.

Bất quá Ma Thần là cường đại cỡ nào, nhất là Ma Thần ở vào trạng thái toàn thịnh, Hành Vân dám khẳng định Lạc Hoa Âm đã ở vào biên giới cái chết, cách cái chết không xa!

Giang Nam đem thi thể Bất Tử Minh Vương giơ lên, thu nhập giữa mi tâm của mình, ánh mắt của Hành Vân Đại Thiện sư chớp động, hắn đối với Bất Tử Minh Vương Kim Thân cũng là thèm thuồng không thôi, chỉ là đã chậm một bước, ha ha cười nói:

- Xin hỏi Giang thí chủ, vị Ma Thần này ngươi là từ chỗ nào được đến?

- Đây là nhục thân một vị tri giao hảo hữu của ta.

Sắc mặt Giang Nam ảm đạm, thở dài, bi thống nói:

- Người bằng hữu này của ta đã tu thành Ma Thần, tiếc rằng hắn thọ nguyên hao hết, rốt cục đi đời nhà ma, ta thu thi thể hắn lại, là vì ký thác tưởng niệm chi tình. Mỗi khi nhớ tới hắn, liền lấy ra chiêm ngưỡng một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.