Đế Tôn

Chương 865: Chương 865: Tấm gương đạo đức. (1)




Rắc, rắc!

Thân thể Giang Nam đột nhiên thay đổi, hóa thành Xích Viêm Ma Thần bốn đầu bốn tay!

- Tiểu tử thúi...

Tam Khuyết Đạo Nhân lộ ra vẻ kinh sợ, đột nhiên cảm giác được một cổ thần niệm ba động xông vào trong đầu của mình, trong lòng vui mừng, tốc độ nhanh hơn hướng Giang Nam phóng đi, vô số Thần Quang phun ra.

Sau một khắc, Đạo Nhân mập này phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, bay ra ngoài, oanh một tiếng đụng vào trên một viên tinh cầu, tay chân co quắp, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất không dậy nổi.

- Không hổ là Thần Thể, thật là lợi hại...

Giang Nam tay vịn bộ ngực, khóe miệng tràn ra một vết máu.

- Xảy ra chuyện gì?

Vẻ mặt Âu Tùy Chân mờ mịt nói:

- Ta còn chưa nhìn thấy, làm sao lại kết thúc?

Người cùng Âu Tùy Chân giống nhau mờ mịt đếm không xuể, mới vừa rồi Giang Nam cùng Tam Khuyết Đạo Nhân va chạm trong nháy mắt, Thần Quang phun ra, tia sáng chói mắt, căn bản không có bao nhiêu ánh mắt xuyên thấu Thần Quang, thấy một màn hai người giao thủ kia.

Bọn họ chỉ kịp thấy hai người tiếp xúc, Đạo Nhân mập mới vừa rồi khí diễm ngập trời kia trực tiếp từ bay lên, trọng thương ngã xuống đất, không ngừng co quắp.

Mà Giang Nam hiển nhiên đã ở trong va chạm bị thương nặng, khóe miệng tràn đầy máu, nhưng thương thế nhẹ hơn Đạo Nhân mập rất nhiều.

- Quá nhanh đi?

Có người cau mày nói:

- Đồng dạng là Thần Thể, chênh lệch không thể nào lớn như vậy?

- Chính xác. Mới vừa rồi thời điểm Đạo Nhân mập kia bày ra Thần Thể là kinh thiên động địa bực nào, làm sao có thể sẽ kém như thế? Trừ khi... Thần Thể của thiếu niên kia mạnh hơn!

- Chẳng lẽ hắn thật sự là Tiên Thể? Nhưng mà trên người hắn tại sao không có Tiên quang tràn ra?

...

Mọi người suy đoán rối rít, chỉ là mới vừa rồi từ trong cơ thể Tam Khuyết Đạo Nhân truyền ra Thần Quang thật sự nồng đậm, cho dù là Thần Ma cũng thấy không rõ ràng, chỉ thấy Tam Khuyết Đạo Nhân bay nhào tới, tay Giang Nam vừa nhấc, Đạo Nhân này liền bay ngược ra sau.

Chỉ thấy Tam Khuyết Đạo Nhân bị thương rất nặng kia chậm rãi dừng lại co quắp, hiển nhiên là mạnh mẽ trấn áp thương thế bò dậy, lảo đảo hướng Giang Nam đi tới, cười thảm nói:

- Ngươi thật sự rất mạnh, bất quá vì tự do, trận chiến này ta nhất định phải thắng...

- Không nên miễn cưỡng.

Giang Nam lạnh lùng nhìn hắn đến gần, mắt lộ ra vẻ thuơng hại, chắp hai tay sau lưng nói:

- Ngươi đã trúng một Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt đại thần thông của ta, loại Thần Thông này, diệt sạch Ngũ Hành, chỉ cần không có nhảy ra Ngũ Hành. Còn ở trong Thiên Đạo giới hạn đều phải chết. Ngươi hiện tại trấn áp thương thế còn được, nhưng mạnh mẽ đánh xuống, chỉ có một con đường chết!

- Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt đại thần thông?

Tại chỗ chư cường giả trong lòng lẫm nhiên:

- Bất luận kẻ nào, chỉ cần chưa nhảy ra vạn giới, liền còn trong Ngũ Hành giới hạn, chẳng phải là nói cũng bị loại đại thần thông này của hắn khắc chế? Quả nhiên, chỉ có Thần Thông lợi hại bực này, mới có thể khắc chế Thần Thể! Tiểu mập mạp kia mặc dù là Thần Thể, nhưng bị bại không oan!

Tam Khuyết Đạo Nhân cắn răng, tiếp tục lảo đảo hướng hắn đi tới, lạnh lùng nói:

- Không tự do, không bằng chết!

Giang Nam thở dài, đưa tay phất một cái, quét qua đỉnh đầu Đạo Nhân mập này, chỉ thấy Đạo Nhân mập này quơ quơ, thân thể ngã xuống đất, ngất đi.

- Hạng người trung liệt, làm người ta bội phục.

Giang Nam bấm tay gảy nhẹ, một luồng chỉ phong chui vào trong cơ thể Đạo Nhân mập, để cho Đạo Nhân này sâu kín tỉnh lại, thở dài nói:

- Ngươi từ nhỏ vốn là thân tự do, làm sao bị tà ma bắt, thế cho nên bị vô cùng nhục nhã này, bị làm thành chiến nô. Ngươi đã thua, căn cứ đánh cuộc, hiện tại ngươi là chiến nô của ta, ta thấy ngươi hướng tới tự do, hôm nay liền cho ngươi tự do. Từ đó về sau, ngươi chính là thân tự do!

- Ta tự do?

Tam Khuyết Đạo Nhân ngẩn ngơ, hỷ cực nhi khấp, rơi lệ đầy mặt nói:

- Ta rốt cục tự do...

Từng cái từng cái bí cảnh, mọi người xem chiến thấy mà trong lòng âm thầm nổi lên lòng trắc ẩn, một cái chiến nô, vì theo đuổi tự do mà không để ý chiến đấu tới chết, cho dù biết rõ hẳn phải chết cũng muốn tiếp tục chiến đi xuống, này là chấp nhất bực nào? Làm người ta cảm động bực nào?

- Huyền Thiên Giáo Chủ thật là hiểu đại nghĩa, là mẫu mực của ta, tấm gương đạo đức cho thiên hạ!

Đột nhiên, trong bí cảnh truyền đến thanh âm của Thiệu Thiên Nhai.

Thanh âm của Âu Tùy Tĩnh ngay sau đó truyền đến, cao giọng nói:

- Huyền Thiên Giáo Chủ thủ hạ lưu người, nghĩa thích chiến nô, đạo đức tốt, làm người ta than thở, làm thành một đoạn giai thoại!

Lại có một Ma Thần râu quai nón thở dài nói:

- Huyền Thiên tiểu hữu lòng dạ như thế, làm ta xấu hổ không dứt.

- Chính xác, Huyền Thiên tiểu hữu lòng ôm ấp rộng lớn, làm người ta nghiêm nghị kính nể!

- Huyền Thiên tiểu hữu trời quang trăng sáng, lỗi lạc đương thời, lão hủ bội phục!

- Chư vị khen trật rồi!

Giang Nam vinh quang đầy mặt, bao quanh chắp tay cười nói:

- Tiểu tử làm theo bản tâm, để cho chư vị tiền bối chê cười.

- Thẳng thắn theo đuổi bản tâm, Huyền Thiên tiểu hữu thật là thiếu niên tốt, là tâm gương sáng cho thế nhân!

Một thần minh giơ ngón tay cái lên tán thán nói.

...

Mọi người rối rít than thở, đột nhiên, mi tâm của Đàm Trí thánh tăng có một mắt dọc chậm rãi bế hợp, hướng Âu Tùy Chân thấp giọng nói:

- Tùy Chân công tử, tiểu tăng mới vừa rồi lấy Xá Lợi Thiên Nhãn nhìn lại, Huyền Thiên Giáo Chủ cùng vị Đạo Nhân kia cũng không giao thủ, nếu nói Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt đại thần thông chỉ sợ chỉ là một câu nói giỡn.

Mắt dọc mi tâm của hắn mặc dù bế hợp, nhưng như cũ mơ hồ có phật uy truyền đến, hiển nhiên là một dị bảo cực kỳ kỳ diệu, có thể khám phá hết thảy vô căn cứ!

Vô Đạo Công Tử sát cơ bắn ra bốn phía, cười lạnh nói:

- Tiểu mập mạp này bị bại quá dễ dàng, quả nhiên là có huyền cơ!

- Ta biết!

Âu Tùy Chân sắc mặt xanh mét, trầm giọng nói:

- Huyền Thiên Giáo Chủ này cùng tiểu mập mạp một xướng một họa, hiển nhiên đã sớm quen biết, rõ ràng là diễn trò cho chúng ta nhìn! Nếu không lấy thực lực tiểu mập mạp kia, tuyệt sẽ không bại!

Hắn nguyên vốn cũng có chút ít hoài nghi, giờ phút này nghe được Đàm Trí thánh tăng nói như vậy, bỗng nhiên biết huyền cơ trong đó, người khác không biết thực lực của Tam Khuyết Đạo Nhân, nhưng hắn lòng dạ biết rõ, mỗi một lần Đạo Nhân này chạy trốn, cũng tốn hao hắn khí lực rất lớn mới có thể bắt được hắn, có thể nói là một người tương đối giảo hoạt cùng khó dây dưa, làm sao sẽ ở một chiêu liền thua Giang Nam?

Hơn nữa, tuy thực lực của Giang Nam mạnh, nhưng mà cùng tiểu mập mạp này tối đa chỉ là không phân cao thấp, muốn thắng được cũng đã hết sức khó khăn, càng đừng nói một chiêu liền đánh cho tiểu mập mạp ngã xuống đất không dậy nổi!

- Muốn hồ lộng ta, chạy ra lòng bàn tay của ta, không có dễ dàng như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.