Đế Tôn

Chương 1116: Chương 1116: Tạo hóa sống lại. (1)




Tư Mã Đoan Minh thấp giọng nói:

- Tin đồn ở thời đại kia, quần hùng nỗi lên, tồn tại không chỉ một Đế cấp nhân vật, chín đại Bổ Thiên thần nhân cũng là cường giả cấp bậc này, nhưng mạnh nhất vẫn là Đạo Vương, Thần Đế ngay lúc đó, nhân vật có khả năng thành Tiên nhất. Không ngờ có Cổ Tiên làm loạn, đại chiến lan tràn đến chư thiên vạn giới chúng ta, Tiên Nhân chinh phạt, đánh cho Thiên Đạo Phá Toái, cho nên Đạo Vương cùng mấy vị thần nhân khác Bổ Thiên, lúc này mới tạo thành cách cục hôm nay. Đạo Vương cũng vì vậy không có thể thành tiên...

Mọi người bất giác đi tới dưới thần sơn kia, một đạo tường quang xoắn tới, cuốn đám đông vào trong Thiên Đình, cũng không lâu lắm, mọi người chỉ thấy một thiếu niên thần nhân từ chỗ sâu trong Thiên Đình đi tới, cười nói:

- Chư vị, Đạo Vương tham dự hội nghị Tạo Hóa Lão Tổ, tạm thời không rảnh tự mình tiếp đãi chư vị, vì vậy lệnh ta đến đây nghênh tiếp.

Đám người Hạo Thiếu Quân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên kia mi thanh mục tú, có chút tuấn lãng, chẳng qua là lông mày một mảnh trắng như tuyết, mặc dù đang cười, nhưng trong ánh mắt tràn đầy tang thương cùng đạm mạc, làm cho người ta cảm giác rất già nua.

- Vị sư huynh này nhìn không quen mặt, lúc trước chưa từng thấy qua.

Bạch Sứ thần nhân tiến lên, cười nói:

- Xin hỏi sư huynh gọi như thế nào?

Thiếu niên lông mi trắng kia mỉm cười nói:

- Ta họ Mộ, đạo hiệu là Thái Hoàng, là gần chút ít năm nay mới bái nhập Đạo Vương môn hạ. Chư vị, bên này mời.

- Thái Hoàng? Cái đạo hiệu này khẩu khí thật lớn, so sánh với Đạo hiệu Giang Nam bại hoại Huyền Thiên Giáo Chủ kia, cũng không thua gì!

Trong lòng mấy người Hạo Thiếu Quân rùng mình, "Thái" ý tứ là Cổ lão, "Hoàng" là bá chủ, Đế Hoàng, Thái Hoàng ý tứ chính là Đế Hoàng cổ lão bá chủ!

Mà khẩu khí của Huyền Thiên Giáo Chủ cũng không nhỏ, Huyền còn gọi là Đạo.

Huyền Thiên Giáo Chủ ý tứ mặt chữ chính là Đạo Thiên giáo chủ, là đại thần thống ngự Thiên địa vạn đạo!

- Thái Hoàng này hẳn là Thần Minh, khẩu khí to đến hù chết người, bất quá đây cũng không có gì. Đáng giận nhất chính là họ Giang bại hoại, rõ ràng chẳng qua là Thiên Cung cảnh giới, liền xưng Huyền Thiên Giáo Chủ. Thằng này hôm nay chết ở Tiểu Quang Minh Giới, nhất định là da trâu thổi quá lớn, gặp Thiên Khiển!

- Đáng đời! Chỉ có dế nhũi địa phương nhỏ mới dám cho mình Đạo hiệu lớn như vậy!

Đám người Hạo Thiếu Quân, Liên Nguyệt Thánh Nữ cùng nhau đuổi theo cước bộ Thái Hoàng, cũng không lâu lắm liền đến một chỗ trong đại điện. Hắc Bạch nhị sứ cũng đi theo phía sau bọn họ, lần này bọn họ là được chiếu mới đi tới Tiểu Quang Minh Giới, kết quả bị Đế sứ Thiên Cơ cơ hồ một lưới bắt hết, sáu mươi ba thần nhân, chỉ chạy ra hai người bọn họ.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, mặc dù sau lưng Hắc Bạch nhị sứ có Huyền Hoàng Lão Tổ cùng Huyền Hoàng Học Cung làm chỗ dựa, nhưng trong đó dù sao còn có Đạo Vương bảy người đệ tử, phải đến đây xin tội.

Tòa đại điện này tên là Bát Cảnh Vân Tiêu Điện, địa phương không lớn, chừng ba trăm trượng, một cây Thanh Ngọc tạo hình thành cột đá, trong trụ mơ hồ có quang hoa lưu chuyển.

Vi Tuyết Chủ lòng hiếu kỳ rất nặng, tiến tới bên cây cột nhìn lại, chỉ thấy quang hoa trong thanh trụ kia tích chứa Huyền Diệu chí lý khó có thể tưởng tượng, làm cho nàng vừa nhìn liền không tự chủ được lâm vào, trong lúc vô tình điều động toàn bộ tinh thần tới thôi diễn Đại Đạo tích chứa trong đó.

Những người khác cũng chú ý tới điểm này, rối rít hướng cột đá Thanh Ngọc nhìn lại, mọi người không khỏi như si như say.

Đột nhiên, sắc mặt Vi Tuyết Chủ trở nên trắng bệch, thổ một bún máu, ánh mắt vẫn như cũ ngó chừng cột đá Thanh Ngọc, không bỏ được buông tha cho.

Đông...

Thái Hoàng Lão Tổ đột nhiên kết ấn, ở trong hư không khe khẽ rung lên, nhất thời trong đầu mọi người nổ vang, giống như trái tim kịch liệt nhảy động, đưa bọn họ từ trong say mê thức tỉnh.

- Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!

Mọi người vẻ mặt héo úa, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn, mới vừa rồi ngắn ngủn chốc lát công phu này, bọn họ liền suýt nữa bị quang hoa trong cột đá làm bị thương nặng!

- Cột đá này là Đạo Vương lĩnh ngộ chút tâm đắc, hóa thành đạo ngân ở lại trong cây cột Thanh Ngọc.

Thái Hoàng mỉm cười nói:

- Những tâm đắc này vượt xa cảnh giới Thần Đế, nếu các ngươi trầm mê trong đó, sẽ làm tinh thần của các ngươi hao hết sạch. Thần hồn và khí huyết khô héo, cuối cùng chết ở dưới cây cột.

- Vượt xa Thần Đế cảnh giới!

Hạo Thiếu Quân khẽ cau mày nói:

- Mộ đạo hữu, theo ta được biết Đế cảnh đã là cực hạn, lại hướng lên là Tiên Nhân Tiên Đạo, chẳng lẽ tâm đắc trong cột đá Thanh Ngọc này, là tiên pháp sao?

Thái Hoàng lắc đầu cười nói:

- Tự nhiên không phải, Thần Nhân bát cảnh, Thần Minh, Thiên Thần, Chân Thần, Thần Chủ, Thần Tôn, Thần Quân, Thần Đế, tổng cộng chỉ có bảy cảnh giới, trong đó còn thiếu hụt một cảnh giới. Trong cột đá Thanh Ngọc này trình bày, chính là tâm đắc của Đạo Vương đối với cảnh giới cuối cùng này.

- Thần Nhân bát cảnh? Cảnh giới thứ tám vượt xa Đế cảnh?

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều là một mảnh mờ mịt, bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua cảnh giới này, cho dù là Thần nhân dạy bọn họ cũng chẳng bao giờ đề cập tới cảnh giới thứ tám.

Mà mấy người Hạo Thiếu Quân cùng Liên Nguyệt Thánh Nữ đã từng đặt chân qua Vọng Tiên Đài, kinh nghiệm năm trăm lần sống lại. Có người đã từng đạt tới Đế cảnh, liền không có tới trước một bước, cũng không có suy nghĩ ra bát cảnh.

- Hơn năm ngàn vạn năm, thủy chung không có người có thể bước vào cảnh giới thứ tám, vì vậy cửu nhi cửu chi, cảnh giới này liền dần dần bị người quên lãng.

Thái Hoàng cười nói:

- Chư vị ở chỗ này đợi chốc lát, Đạo Vương hẳn là sắp tới rồi.

Mọi người đánh giá mọi nơi, chỉ thấy trừ cột đá Thanh Ngọc ra, trong điện này còn có những bố trí khác, dưới chân bọn hắn cũng không phải là đá phiến hoặc là vàng ngọc, mà là các loại vật chất kỳ dị tương tự Vân Nghê, dẫm lên trên không mềm không cứng, những Vân Nghê này tạo thành đủ loại đồ án, còn đang không ngừng lưu động biến hóa.

Bên cạnh vài cột đá Thanh Ngọc có đứng tiên hạc, trong miệng tiên hạc ngậm lấy lư hương, trong lư hương có khói xanh dằng dặc, còn có một con cóc lớn, kim chói, trong miệng ngậm lấy một đồng tiền to lớn.

Những tiên hạc cùng đại kim thiềm này là vật sống, hẳn là cũng Yêu Thần, nhưng trong cơ thể không có nửa phần yêu khí, ngược lại rất là thần thánh.

Lại có hai bình phong, trên bình phong có đồ án, bức tranh là một Tiên Nhân, phía dưới có hơn mười người đang nghe giảng, Thanh Tùng cổ thạch, rất là phong cách cổ xưa.

Trừ lần đó ra, chính là chín cái bồ đoàn, phía trên không có một bóng người.

Đột nhiên, vô cùng Thần Quang hiện lên, chỉ thấy trên hai bồ đoàn trong đó đột nhiên nhiều ra hai thần nhân.

Hai thần nhân này mới vừa xuất hiện, không gian Bát Cảnh Vân Tiêu Điện trong lúc bất chợt phảng phất trở nên vô cùng bát ngát, ở trong mắt mọi người, thân thể hai thần nhân phảng phất rộng lớn như tinh vực, mà bọn họ ở trước mặt hai thần nhân này, quả thực so sánh với hạt bụi còn muốn bé nhỏ không đáng kể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.