Trong nội viện phủ Tề vương, Giang Nam dò xét cẩn thận sáu bình ngọc vừa thu
được, trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn: “Tuyệt vời, trước đây
chỉ có những tên đệ tử tôn thất của phủ Tề vương mới có thể được hưởng
đãi ngộ như thế này, vậy mà hôm nay ta cũng có thể nhận lấy.”
Giang Tuyết nhảy từ đầu vai của hắn xuống hóa trở lại thành cô gái với dung nhan khuynh quốc khuynh thành, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lấy một
bình ngọc, hơn mười viên thuốc to như hạt đậu nành được đổ ra chuyển
động trong lòng bàn tay nàng tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh, một mùi
hương thơm nồng chui thẳng vào mũi không khỏi khiến bất cứ ai cũng cảm
thấy rung động.
“Đan phủ Dược vương cũng tạm được, có thể coi là vừa mắt. Tuy nhiên
chỉ như vậy thôi cũng đã là thứ quý hiếm đối với người tu luyện võ đạo
rồi.”
Giang Tuyết nhìn thoáng qua, cười nói: “Tử Xuyên, những đan dược này
có thể giúp cho căn cơ của ngươi trở nên kiên cố, vững chắc. Uẩn Thần
đan và Dưỡng Thân còn có một ít tác dụng đối với ngươi, riêng Ích Khí
đan, bởi vì bản thân ngươi tu luyện Ma Ngục Huyền Thai kinh nên tác dụng của nó liền rất nhỏ, dù ăn hết đống này cũng chỉ lãng phí.
Giang Nam chăm chú suy nghĩ, điều này chính xác không sai, Ích Khí đan tuy có thể gia tăng chân khí, nhưng hắn lại tu luyện Ma Ngục Huyền Thai kinh, tốc độ tăng trưởng chân khí vượt qua tốc độ do Ích Khí đan đem
lại.
Tuy nhiên hai loại đan dược còn lại, nhất là Dưỡng Thân đan lại có tác dụng rất lớn với hắn.
Trải qua một thời gian dài ăn uống đạm bạc, cơ thể hắn cực kỳ thiếu
dinh dưỡng, đồng thời tích tụ quá nhiều tạp chất, tố chất thân thể kém
hơn rất nhiều so với những tên đệ tử thế gia.
Hiện tại hắn đang tu luyện mấy loại tâm pháp là Ma Ngục Huyền Thai
kinh, Long Hổ Tượng Lực quyết, Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, nhu cầu dinh dưỡng, năng lượng là tương đối lớn, không chỉ ăn uống nhiều hơn, hơn
nữa số bữa cũng gia tăng, thức ăn thì dù đều là thịt yêu thú nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn được cơn đói của hắn. Nguyên nhân là do thức ăn
của hắn có quá ít dinh dưỡng, không đủ đảm bảo nhu cầu cho cơ thể.
Nếu tiếp tục như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng nhiều tới tiến độ tu luyện của hắn, tu vi càng cao thâm thì bị ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện càng
lớn.
Nhưng nếu có loại đan dược bồi bổ thân thể như Dưỡng Thân đan này,
những tạp chất, nhưng thứ có thể gây ra tai họa ngầm bên trong cơ thể sẽ bị bại trừ hoàn toàn, cực kỳ có ích đối với người tu đạo như hắn.
Một viên đan dược của phủ Dược vương có giá trị khoảng một trăm năm mươi lượng bạc không phải không có lý do.
Còn về Uẩn Thần đan, tác dụng của nó là bồi bổ tinh khí, dưỡng thần,
tẩm bổ thần niệm, cũng là một loại đan dược có giá trị lớn. Giang Nam
từng nghe mấy vị cao thủ trong phủ Tề vương trong lúc truyền thụ cho đệ
tử có nhắc nhở về tác dụng quan trọng của thần niệm, nhất là khi tu tới
cảnh giới Ngoại Cương, người có được thần niệm cường đại thì thực lực sẽ càng mạnh mẽ.
Giang Tuyết cười nói: “Tử Xuyên, trước tiên ngươi nên dùng Dưỡng Thân
đan để bồi bổ thân thể, sau đó mới sử dụng Uẩn Thần đan, như vậy hiệu
quả thu được sẽ rất tốt.”
Giang Nam liền nuốt một viên Dưỡng Thần đan, hắn chỉ cảm thấy một
luồng hơi nóng đột nhiên trào lên, tỏa ra khắp tứ chi, bèn vội vàng
khoanh chân ngồi xuống, dùng chân khí điều tiết dược lực bồi bổ thân
thể.
Trong đan điền, dược lực Dưỡng Thần đan không ngừng thoát ra, hơi nóng kinh người, trong cơ thể hắn lúc này giống như một cái lò lửa, tỏa ra
hơi nóng hừng hực không ngừng rèn luyện , bại trừ tạp chất trong da,
thịt, cơ bắp, huyết quản, cốt cách, thậm chí là xương tủy bên ngoài.
Toàn thân hắn mồ hôi thoát ra như suối từ mười vạn tám ngàn lỗ chân
lông mang theo những tạp chất nhờn nhợn đen, sau đó dưới nhiệt độ cao
liền bốc thành hơi nước tạo thành những chất cặn bã phủ lên người hắn.
Dược lực khổng lồ của Dưỡng Thân đan thậm chí xuyên vào lông, tóc, đem những tạp chất tích tụ từ lâu trong cơ thể bài xuất hết ra ngoài, thậm
chí là những bệnh thầm kín cũng được chữa trị sạch sẽ.
Trải qua không biết bao lâu, dược lực Dưỡng Thân đan cuối cùng cũng
tiêu trừ, Giang Nam tiếp tục nuốt vào viên thứ hai, tuy nhiên công hiệu
của viên thứ hai này lại hơi khác so với viên đầu. Nếu như viên đầu đem
tạp chất đẩy ra khỏi cơ thể, thì dược lực viên thứ hai lại tẩm bổ da,
gân, xương cốt của hắn, thậm chí cả những nơi sâu bên trong, khiến cho
cơ thể hắn ngày càng tràn trề năng lượng.
Xương cốt trong cơ thể rung lên như thể hiện sự vui mừng, những đường
gân trở nên to và dày, cơ bắp co rút liên tục tưởng như lúc nào cũng có
thể bộc phát ra một thứ sức mạnh kinh khủng, tất cả là nhờ công hiệu kì
diệu của Dưỡng Thân đan.
Hắn vốn tu luyện Long Hổ Tượng Lực quyết, sức mạnh cũng đã đạt tới gần bốn hổ, hôm nay lại xơi thêm hai viên Dưỡng Thân đan, tẩy hết tạp chất, trị hết những nguy hại tiềm ẩn khiến cho sức mạnh hắn tăng thêm một
tầng.
Năm hổ!
“Đệ tử thế gia của phủ Tề vương bình thường đều sử dụng loại đan dược
này, chẳng trách sao hơn xa người thường.” Giang Nam nghĩ thầm trong
lòng.
Đến lúc hắn nuốt viên thứ ba vào, dược lực tuy vẫn mạnh mẽ nhưng hiệu
quả cải tạo cơ thể không đã không rõ rệt như hai viên trước. Đến khi ăn
hết một lọ Dưỡng Thân đan thì hiệu quả bồi bổ thân thể cũng đã đạt tới
cực hạn, cho dù có dùng loại linh đan này nhiều hơn nữa cũng đã không
thể đem lại bao nhiêu công dụng, trừ khi tìm được một loai linh đan cao
cấp hơn.
“Trời mau sáng vậy sao?”
Giang Nam ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài ánh mặt
trời vàng óng, đây chính là thời điểm tốt nhất để tu luyện Ma Ngục Huyền Thai kinh, hắn bèn lập tức thúc dục chân khí tu luyện.
Việc thúc dục môn tâm pháp này cũng không phải chuyện chơi, nhưng điều khiến Giang Nam cảm thấy vui mừng đó là hôm qua việc vận hành Ma Ngục
Huyền Thai kinh vốn rất chậm chạp, ấy vậy mà hôm nay chân khí lại giống
như được bôi trơn, tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều.
“Thân thể trải qua tẩm bổ cũa Dưỡng Thân đan đã trở nên mạnh mẽ hơn
nhiều, chân khí vận hành vô cùng dễ dàng, thông suốt, đối với việc vận
dụng cũng càng thêm thoải mải, tí mỉ.”
Đợi tới lúc mặt trời lên cao, Giang Nam vẫn không ngừng tu luyện,
nguyên khí thái dương bên trong ánh mặt trời được hắn hấp thụ chuyển hóa thành chân khí trong cơ thể, chỉ sau một lúc hắn liền cảm nhận được sự
tràn trề của dương khí toàn thân, có dấu hiệu không thể tiếp tục khống
chế, lúc này hắn mới dừng việc tu luyện, trong lòng không khỏi cảm thấy
mừng rỡ.
“Hiệu quả của Dưỡng Thân đan quả thật quá tốt, hôm qua Giang Tuyết tỷ
tỷ nói thân thể ta còn quá yếu, không thể thừa nhận dương khí thái dương nồng đậm khi mặt trời lên cao, hôm nay nhờ có Dưỡng Thân đan, mà thời
gian tu luyện của ta đã có thể kéo dài hơn rất nhiều.
Giang Nam chậm rãi thu hồi chân khí, chỉ thấy chân khí sau khi quay về đan điền liền được cái chuông ma kia thôn phệ hết vào bên trong mà săn
sóc ân cần.
Nhìn lại bản thân mình, hắn hơi nhíu mày, toàn bộ cơ thể hắn bây giờ
vừa đen vừa hôi, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi rất khó chịu.
Hắn vội bước ra khỏi phòng rôi đi nhanh về cái giếng bên cạnh, một
trảo vẫy về phía dưới, chân khí từ trong cơ thể phun trào hóa thành một
chiêu “Đại Giang Xuất Thâm Cốc”, sau đó nghe một tiếng “ào ào”, một cột
nước từ dưới giếng bị chân khí của hắn hút lên giống như một con sông
lớn từ trong núi phun trào ra ngoài.
Chân khí của hắn tỏa ra càng lúc càng hùng hậu, càng lúc càng điều
khiển thoải mái, điều khiển một ít nước trong giếng này quả thực dễ dàng đối với hắn.
Giang Nam cọ rửa sạch sẽ chất bẩn trên người, hắn chỉ thấy tinh thần
càng lúc càng sảng khoái. Sau khi quay trở về phòng thay lại một bộ đồ
sạch sẽ, hắn cảm thấy thể lực hiện giờ vô cùng dồi dào. Đúng lúc này,
Giang Tuyết đột nhiên há to miệng hút một phát liền cuỗm đi bốn thành
dương khí của hắn.
Tuy bốn phần dương khí bị hút đi khiến cho tu vị bị giảm xuống vài
phần, nhưng Giang Nam vẫn cảm thấy khỏe mạnh hơn ngày hôm qua rất nhiều
lần.
Hắn nhớ lại kinh nghiệm trước đây, cảm thấy tất cả giống như là một
giấc mộng tuyệt đẹp, tất cả đều vô cùng kì diệu khiến cho người thường
khó có thể tin tưởng.
“Tử Xuyên, phủ Tề vương có chuyện lớn.”
Vốn Thiết Trụ tới đây là để nhờ hắn chỉ Long Hổ Tượng Lực quyết, nhưng khi vừa đến khoảng sân nhỏ phía trước thì sắc mặt trở nên vô cùng
nghiêm trọng, đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới nói: “Vừa rồi ta nghe được tin tức trong nội phủ truyền ra, nói là quản sự Võ Tư Giang vốn mất
tích nhiều ngày nay, đến hôm nay có người phát hiện ra thi thể của hắn ở hạ du sông Dương Xuyên, hiện giờ vương phủ đã phái cao thủ đi điều tra
nguyên nhân cái chết của hắn…”
“Cuối cùng thì cái thi thể của tên kia cũng bị phát hiện rồi.”
Trong lòng Giang Nam giật mình, thầm nghĩ: “Ta đánh chết Võ Tư Giang,
dùng tổng cộng ba thứ võ học là Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ, Ly Miêu Thập Tam pháp, và Giang Nguyệt Phá Lãng quyết. Mấy thứ này chắc chắn không thể
qua mắt cao thủ của vương phủ. Phủ Tề vương nghiêm cấm truyền thụ võ học ra bên ngoài, nếu phát hiện ra tung tích của Giang Nguyệt Phá Lãng
quyết, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc sớm.”
“Với loại người khẩu phật tâm xà như Võ Tư Giang thì tính mệnh của
những kẻ như chúng ta chỉ là cỏ rác, muốn thì giết, thích thì đánh.
Không nghĩ tới hôm nay hắn cũng bị như vậy, thật là quả báo, đáng đời.”
Thiết Trụ nghe được rất nhiều thông tin, cười nói: “Tuy nhiên bên
trong nội phủ rất coi trọng chuyện này, họ cho rằng có người muốn đối
phó với phủ Tề vương cho nên cao thủ được phái ra lần này nghe nói ngoài tổng quản Tề Dong, cùng hơn mười tên cao thủ còn có thế tử Tề vương, Tề Phong.”
“Thế tử Tề Phong?”
Trong lòng Giang Nam hơi chột dạ, thế tử Tề Phong trong phủ Tề vương
chính là một nhân vật nổi tiếng. Đối với người như hắn mà nói, Tề Phong
quả thật như một vị thần tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, lóa mắt.
Người này nghe nói văn võ song toàn, cầm kỳ thư họa không gì không
giỏi, hơn nữa mưu lược hơn người, từng đánh bại Tề Vương ba lần về suy
diễn chiến trận trên sa bàn. Tu vị võ đạo của hắn cũng rất kinh người,
mới hơn hai mươi tuổi đã tu luyện thành cường giả hàng đầu, đạt tới Thần Luân chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Tề Phong, cho dù tài năng tới mức nào cũng chỉ là một người phàm mà
thôi, đừng tưởng vì vậy mà trèo được lên đầu lên cổ mình.”
Trong lòng Giang Nam thầm nghĩ: “Huống chi mình đã không còn là nô
bộc, văn tự bán mình cũng đã chuộc, không còn là người phủ Tề vương, cho dù Tề Phong cho dù có đem cả phủ Tề vương lật tung lên cũng không thể
lần ra được mình.”
Dưới hạ du sông Dương Xuyên, xung quanh thi thể của Võ Tư Giang là
tầng tầng lớp lớp cao thu Tề gia vây quanh tạo thành bức tường trùng
trùng điệp điệp ngăn cách người ngoài quan sát.
Một vị công tử bận áo tím chậm rãi cất bước đến trước thi thể Võ Tư
Giang, dò xét vài lần rồi giống như phát hiện ra điều gì đó.
“Thế tử, ngài có phát hiện gì sao?”
Tổng quản vương phủ tiến lên, thấp giọng hỏi: “Theo như lão nô thấy,
việc này hơn phân nửa là do đệ tử nội phủ gây nên, tư cách tên Võ Tư
Giang này quá kém, đắc tội với qua nhièu người, lần này hẳn là do một vị thiếu gia nào đó ra tay đánh chết. Võ Tư Giang tuy là quản sự ngoại
môn, nhưng chung quy cũng chỉ là một tên nô tài, vì một tên như thế cũng không cần huy động quá nhiều người như thế này?”
“Tề Dong, ngươi nghĩ sai rồi.”
Vị công tử áo tím kia đúng là con trai trưởng của Tề vương, Tề Phong,
hắn phong thái tự nhiên, vừa đi dọc sông Dương Xuyên vừa nói: “Võ Tư
Giang đích thị chỉ là một tên nô tài, chuyện sống chết của hắn cũng
không đáng bận tâm. Nếu như đắc tội với mấy tên đệ tử tôn thất rồi bị
giết chết trong vương phủ thì chẳng ai quan tâm làm gì. Nhưng tại sao
lần này lại động thủ ở bên ngoài, từ đó nhìn ra rằng kẻ ra tay không
phải là đệ tử tôn thất của vương phủ chúng ta.”
Tề Dong vội chạy theo, vừa đi vừa cười: “Không phải mấy vị thiếu gia trong vương phủ thì liệu có thể là ai?”
“Không phải đệ tử tôn thất vương phủ, tự nhiên là nô tài trong vương phủ.”
Hơn mười tên cao thủ phủ Tề vương đi theo sát Tề Phong tiến về phía
trước, chẳng bao lâu sao đã tới khu mảnh rừng rậm, mà chính xác hơn
chính là nơi mà Giang Nam đánh chết Võ Tư Giang.