Đế Tôn

Chương 2168: Chương 2168: Tiên Thiên Nguyên Thủy Tiên Vực




Giang Nam gật đầu, cười nói:

- Cái đại não này ý nghĩ không phải chuyện đùa. Chính là đạo quả của tiền sử cường giả xâm nhuộm tịch diệt kiếp diễn sinh ra sinh linh, rất là quái dị. Tỷ tỷ, sư huynh, cái gọi là Tiên Thiên tiên vực kia, ta đã tìm được rồi.

Trong nội tâm Giang Tuyết khẽ nhúc nhích, nhìn về sông lớn phía sau hắn, nghi ngờ nói:

- Tiên Thiên tiên vực, chẳng lẽ là đạo sông lớn này? Đạo quả của những cường giả tiền sử kia, là ký thác vào trong sông lớn này, bởi vậy hóa thành đầu não quái kia?

- Không sai.

Giang Nam cười nói.

Giang Tuyết càng thêm nghi hoặc, lắc đầu nói:

- Nếu như sông lớn này là Tiên Thiên tiên vực, cảnh tượng chắc hẳn cùng hiện tại hoàn toàn bất đồng. Lẽ ra nên thần thánh, có được uy năng vô biên, tự thành không gian, trong không gian có ký thác chi địa. Vì sao đạo sông lớn này không có bất kỳ dị tượng?

Đạo Vương cau mày nói:

- Tiên Thiên Lôi Hải Tiên Vực, có Tiên Thiên lôi quang hóa thành lôi hải, thủ hộ tiên vực, kẻ thù bên ngoài xâm lấn, lôi hải bộc phát, phá hủy hết thảy! Hơn nữa trong Tiên Thiên Lôi Hải nội tàng tiên vực, ký thác đạo quả, Tiên Thiên lôi quang thoải mái đạo quả, tuy không có thần kỳ như đạo cung, nhưng mà không phải chuyện đùa. Đạo sông lớn này, không hề giống là Tiên Thiên tiên vực chân chính, thậm chí so với Tiên Vương khống chế tiên vực bình thường còn xa xa không bằng.

Giang Nam suy tư nói:

- Ở bên trong sông lớn này, khắp nơi tràn ngập lực lượng tịch diệt kiếp còn sót lại, ta nghĩ sở dĩ không có dị tượng của Tiên Thiên tiên vực, chỉ sợ là bởi vì bị khí tức của tịch diệt kiếp ăn mòn. Nếu diệt trừ khí tức của tịch diệt kiếp, chắc hẳn sẽ để cho đạo sông lớn này hiển lộ tướng mạo sẵn có. Chỉ là, đạo sông lớn này khổng lồ như thế, dùng thực lực trước mắt của ta, căn bản không cách nào luyện hóa. Tỷ tỷ, Đạo Vương, các ngươi có biết như thế nào mới có thể luyện hóa Tiên Thiên tiên vực không?

Giang Tuyết cười nói:

- Ta ngược lại có biết một chút. Sở dĩ Tử Tiêu Tiên Vương có thể khống chế Tiên Thiên Lôi Hải Tiên Vực, là vì hắn khống chế lấy đầu mối của Tiên Thiên Lôi Hải, một cây Tiên Thiên chi vật ngưng tụ thành Tử Lôi Xoa. Tử Lôi Xoa thực sự không phải là Tiên Thiên pháp bảo, nhưng bị Tiên Thiên lôi quang ngày đêm thoải mái, không phải chuyện đùa, uy năng cực kỳ cường đại, có thể cùng Tiên Quân chi bảo so sánh. Khống chế Tử Lôi Xoa, liền có thể khống chế Tiên Thiên Lôi Hải Tiên Vực. Nếu như đạo sông lớn này là Tiên Thiên tiên vực, tất nhiên cũng có Tiên Thiên chi vật ngưng tụ thành dị bảo, khống chế bảo vật này, liền có thể khống chế sông lớn, đem sông lớn lấy đi cũng không nói chơi!

Đạo Vương gật đầu nói:

- Theo ta được biết, rất nhiều đầu mối pháp bảo của Tiên Thiên tiên vực, thường thường là nằm ở trung tâm tiên vực, hoặc là ở cuối cùng, cũng có khả năng là ở ngọn nguồn. Tại đây nếu như là Tiên Thiên Nguyên Thủy Tiên Vực, như vậy nó sẽ không có trung tâm, nó chửa sinh đầu mối pháp bảo, nhất định là ở ngọn nguồn. Chỉ là, ngọn nguồn đầu sông lớn này, đến cùng ở nơi nào?

Ba người hướng đầu sông lớn Tiên Thiên nguyên thủy này nhìn lại, chỉ thấy sương trắng bao la mờ mịt, nhìn không tới cuối cùng.

Giang Nam tâm niệm vừa động, sau đầu một đạo thần luân hiển hiện, chén bể xuất hiện ở bên trong thần luân, ba một tiếng vang nhỏ, cái chén bể này rơi vào trong nước, càng lúc càng lớn.

Trong chớp mắt, chén bể to như thuyền, ba người Giang Nam rơi vào trong chén, chén bể chạy trên mặt sông, hướng trong sông lớn chạy tới, dần dần biến mất ở trong sương mù.

Sương mù trùng trùng điệp điệp, chén bể ở trong sương mù chạy nhanh, vạch phá mặt sông, mặc dù là bọn hắn, cũng nhìn không tới địa phương bên ngoài ba trượng.

Cũng không lâu lắm, bọn hắn chứng kiến trong sương mù có một bóng mờ từ phía trước bọn hắn lướt qua, đó là một chiếc thuyền nhỏ, người đưa đò khống chế thuyền không đáy, chống sào trúc chạy qua, trên thuyền không đáy có bóng người lắc lư, hẳn là tiên nhân tiến vào nơi đây, chỉ là khoảng cách xa một chút, xem không rõ ràng.

Người trên thuyền cũng mơ hồ chứng kiến chén bể, truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, có chút quen tai, nhưng lại không biết là người nào.

Giang Nam cảm ứng thủy thế của dòng sông, sau một lúc lâu, chén bể ngược dòng bơi đi, thần thức của hắn tuôn ra, hướng mọi nơi quét tới, tại đây sương mù trùng trùng điệp điệp, địa phương thần thức có thể đảo qua cũng không xa, chỉ có gần dặm, nhưng mà so ánh với mắt còn dùng tốt.

Bọn hắn ở trong sông phiêu đãng, không biết đã qua bao lâu thời gian, thủy chung chưa có tới ngọn nguồn sông lớn.

Đầu sông lớn này chiều dài phảng phất vô lượng bát ngát, vĩnh viễn cũng không cách nào đạt tới thượng nguồn.

Cái trán ba người toát ra mồ hôi lạnh, tốc độ của chén bể cực nhanh, cũng không kém chiếc thuyền không đáy kia bao nhiêu, thời gian lâu như vậy, không sai biệt lắm đã đi 100 tỷ dặm rồi!

- Mặc dù là Tiên Thiên Lôi Hải Tiên Vực, cũng không có rộng lớn như thế, thậm chí chúng ta ngay cả đi qua một phần mười cũng không có!

Thanh âm của Đạo Vương có chút khàn khàn, cau mày nói:

- Đầu sông lớn này đến cùng dài bao nhiêu? Chẳng lẽ vĩnh viễn cũng đi không đến ngọn nguồn?

Trong nội tâm Giang Nam cũng lo lắng, không đi đến ngọn nguồn sông lớn là chuyện nhỏ, chuyện lớn là phiến cấm địa này mở ra thời gian sẽ không quá dài. Nếu môn hộ cấm địa đóng cửa, đó mới là thời khắc nguy hiểm nhất, chỉ sợ bọn họ đều phải táng thân trong này!

Không ai có thể ở trong cấm địa đóng cửa còn sống sót, mặc dù là Tiên Quân cũng không được, chỉ có sau khi cấm địa bạo động, mới là thời khắc an toàn nhất, mà bây giờ, khoảng cách thời khắc an toàn chấm dứt đã càng ngày càng gần!

Giang Tuyết đột nhiên nói:

- Các ngươi nghe, có phải có tiếng nước truyền đến hay không?

Lúc này Giang Nam cùng Đạo Vương nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng nước rắc...rắc... từ tiền phương truyền đến, không khỏi tinh thần chấn động, Đạo Vương trầm giọng nói:

- Phiến sông lớn này bình tĩnh đến đáng sợ, không có bất kỳ gợn sóng, căn bản nghe không được thanh âm sóng biển, mà bây giờ có tiếng nước, thì nói rõ chúng ta đã tiếp cận ngọn nguồn sông lớn rồi!

Lúc này, nước chảy cũng dần dần trở nên xiết, trùng kích chén bể, Giang Nam cổ đãng tất cả pháp lực mình có thể vận dụng. Rót vào trong chén bể, phá sóng đi về phía trước.

Thời gian dần qua, chỉ thấy sương trắng càng ngày càng thanh đạm, ánh mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng, đã qua không lâu, chỉ thấy phía trước có một tòa đại điện hùng vĩ sừng sững ở trước mặt bọn họ, rộng rãi bao la hùng vĩ, tấm biển cực lớn, môn hộ cao vút trong mây, thềm đá thật dài, đập vào mi mắt.

Đây là một tòa Thánh Điện vô cùng cổ xưa, vật liệu đá dùng xây Thánh Điện, thình lình đều là Trụ Hoang thần thạch quý hiếm nhất!

Phải biết rằng, Trụ Hoang thần thạch vô cùng hi hữu, Đế cùng Tôn mở Chư Thiên vạn giới cùng bảy đại vũ trụ khác, dùng để định trụ tám tòa vũ trụ này, là Trụ Hoang thần thạch luyện thành bệ đá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.