Trần Tử Ngư và Gia Nhi vừa nói cười vừa trở về nhà, Gia Nhi nói đi đường lớn về quá chậm, chi bằng đi đường nhỏ về sớm một chút để nghỉ ngơi. Nói xong còn sờ sờ bụng mình nói nhỏ: - Nhưng Gia Nhi đói bụng lắm, tiền thì Tiểu thư đều đem ra quyên góp, muốn mua chuỗi kẹo hồ lô ăn cũng không thể.
Trần Tử Ngư cười nói: - Người thì nhỏ nhỏ, nhưng ai có thể biết thật ra có cái bụng da, mới ăn cơm xong chưa được bao lâu muội lại đói bụng, sau này phải chọn ai nhiều tiền để gả muội đi, nếu không sẽ rất nhanh không nuôi nổi muội.
Gia Nhi mặt đỏ lên nói: - Phi phi phi, nô tì mới không cần người gả đi, ai mà thèm chứ.
Trần Tử Ngư quyến rũ nói: - Nữ nhân, luôn phải cần tìm được một nam nhân để dựa vào mới đúng. Một nữ nhân cho dù có kiên cường đến đâu, không có nam nhân quan tâm che chở thì bước đi luôn khó khăn.
Gia Nhi lè lưỡi nói: - Còn nói nô tì phải gả đi, nô tì thấy là tiểu thư người động xuân tâm mới đúng. Mở miệng ngậm miệng đều là nam nhân, cũng không sợ xấu hổ… Nô tì thấy Trung thân vương kia cũng rất tốt nha, cao lớn tuấn lãng, hơn nữa thân phận hiển hách, gả cho hắn cũng không thiệt thòi cho tiểu thư đâu.
Trần Tử Ngư giả bộ tức giận nói: - Còn nói bậy nữa cẩn thận ta xé cái miệng của muội, cho muội từ nay về sau kẹo hồ lô cũng không ăn được!
Gia Nhi lè lưỡi nói: - Đúng a đúng a, nô tì thật rất sợ nha!
Hai người vừa đi vừa cười nói, vòng vào một hẻm nhỏ. Từ chỗ này trở về Tiên Duyên Nhân Gian rất nhanh, qua ngõ nhỏ này đi tiếp không xa liền về đến nơi rồi. Con đường phía trước hai người cũng đi qua rất nhiều lần, ngoại trừ có chút vắng vẻ thì cũng không có chỗ nào không ổn.
Cái hẻm nhỏ này cũng không phải rất dài, chỉ khoảng chừng hai trăm thước. Một bên đã từng là ngôi nhà lớn của thủ phủ (người giàu có nhất) thành Thái Nguyên - Đông Phương Luân Nhật, tuy nhiên sau đó không biết vì lý do gì trong nhà xảy ra chuyện không may, chết vài người, hơn nữa cái chết rất ly kỳ. Người của Bát môn tuần sát ti đã tới tra án, tra tới tra lui cũng không tra ra được gì. Sau này bởi vì liên tiếp vài người chết không rõ nguyên nhân, Đông Phương Luân Nhật đành phải cùng người nhà rời đi.
Bọn họ một gia đình lớn không dưới ba trăm người từ trong nhà này ra đi, thậm chí cũng chưa một lần quay lại thành Thái Nguyên, một mạch đi theo hướng bắc tới Đại Đồng sinh sống. Sau lại nghe nói kỵ binh Liêu quốc đánh tới Đả Thảo Cốc, đem gia nghiệp to lớn như vậy của Đông Phương Luân Nhật phá nát không còn một mảnh. Đã từng là trùm buôn bán nổi tiếng ở thành Thái Nguyên thậm chí cả Bắc Hán quốc đại gia Đông Phương Luân Nhật cuộc đời lại thăng trầm như vậy, đến cuối cùng sống hay chết cũng đều không biết.
Toà nhà nằm trong khuôn viên thật lớn, kiến trúc trang trí hết sức sa hoa. Sau này cũng có người không tin vào thần tiên ma quỷ đến mua toà nhà ở mảnh đất rộng lớn này để ở, nhưng kỳ quái là bất kể ai vào sống trong ngôi nhà này, không đến ba ngày đều gặp tai ương đẫm máu. Dần dần nơi này trở nên hoang vu, chỉ có một số tên du côn to gan tụ tập bên trong. Nhắc tới cũng kỳ lạ, đám du côn ở lại trong này lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Phía bên kia của cái hẻm này là một khu dân cư, bởi vì ở đúng phía sau toà nhà này, cho nên ngày thường con đường này gần như không có người qua lại. Toà nhà to lớn của Đông Phương gia cây cối che kín bầu trời, thêm vào cái hẻm nhỏ này nên có chút u ám.
Trần Tử Ngư và Gia Nhi hai người đi vào con hẻm nhỏ khoảng chục thước, bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận cười ha hả mỉa mai!
Trần Tử Ngư và Gia Nhi mạnh mẽ xoay người, nhìn thấy bốn năm kẻ dáng vẻ lưu manh du côn xông đến trước mặt các nàng. Mấy tên này ăn mặc rách rưới, để lộ làn da cũng hết sức dơ bẩn, hiển nhiên là đã rất lâu chưa tắm rửa rồi. Từ điểm này có thể kết luận, bọn họ đều là lưu dân (*) trong thành Thái Nguyên. (*) dân lưu lạc, gặp cảnh thiên tai không chỗ nương tựa, đi lưu lạc đất khách quê người.
- Thủ lĩnh, ta đã nói mà, hai cô nương này đều là cực phẩm!
Một tên nhóc chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi chỉ vào Trần Tử Ngư nịnh nọt tên cầm đầu.
Tên cầm đầu kia khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc quần áo rách rưới, không che nổi cơ thể. Nhìn thoáng qua có thể thấy da dẻ gã ngăm đen và bụng khô quắt, có lẽ là bởi vì gã rất gầy, ngược lại có thể thấy sáu khối cơ bụng. Đương nhiên có thể thấy được người này hành động chắc chắn khá mạnh mẽ.
Trên đầu của gã quấn một cái khăn trùm đầu vô cùng bẩn, một bên thõng xuống có vài phần buồn cười. Hơn nữa người này gầy ốm diện mạo có vài phần giống khỉ, khiến cho người nhìn không có chút hảo cảm.
- Thằng ranh con ngươi cũng có lúc may mắn! Không tệ không tệ, hai cô nương này đều rất rất tốt, ta rất hài lòng! Đợi khi trở về ta sẽ thưởng lớn cho ngươi.!
Tên đàn ông giống khỉ ốm nói.
Thằng nhóc kia mỉm cười hắc hắc, nói không ngừng cảm ơn thủ lĩnh, cảm ơn thủ lĩnh.
Tên khỉ ốm chỉ vào Trần Tử Ngư nói: - Giữ lại người lớn hơn, tối nay để nàng hầu hạ bản đại gia! Còn người bé hơn kia, còn chưa nảy nở hết, dù nhìn thuận mắt nhưng vẫn chưa thể dùng được. Như vậy đi, để lại cũng chẳng có ích gì, thả về báo người nhà mang tiền đến chuộc người!
Tên nhóc kia kéo áo tên khỉ ốm nói: - Đừng, thủ lĩnh, nếu ngài chướng mắt thì thưởng cho tiểu nhân được không ạ? Tiểu nha đầu kia nhỏ tuổi, nhưng theo tiểu nhân là thích hợp.
Tên khỉ ốm cho thằng nhóc kia một cái tát nói: - Ngươi biết cái gì! Không để một người trở về thì ai báo cho người nhà các nàng ấy biết? Thứ chúng ta cần chủ yếu là tiền!
Gã nhìn Trần Tử Ngư đắm đuối nói: - Về phần người đẹp kia, đợi khi tiền về đến tay, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thả tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc kia đi sao?
Ha ha!
Bốn năm tên du côn cười rộ lên, trong mắt bọn chúng Trần Tử Ngư và Gia Nhi giống như là một đôi thỏ đợi làm thịt. Nhìn mấy tên chầm chậm bước tới, bàn tay nhỏ bé của Gia Nhi kéo áo của Trần Tử Ngư, trên mặt không giấu được sự khẩn trương và sợ hãi.
Trần Tử Ngư nắm chặt tay Gia Nhi dịu dàng nói: - Đừng sợ, Gia Nhi, bây giờ muội chạy thật nhanh, không cần để ý ta cũng đừng dừng lại, chạy thẳng tới Bát Môn tuần sát ti báo án. Không! Muội trực tiếp chạy đến phủ Trung thân vương!
Gia Nhi kéo tay Trần Tử Ngư nói: - Tiểu thư, nô tì không đi! Nô tì ngăn cản bọn chúng, tiểu thư người chạy mau!
Hai nàng vừa nói sắc mặt vừa co rút. Nhưng mà lúc này, trên ngã tư đối diện cũng lần lượt xuất hiện hai ba tên, trong tay bọn chúng còn cầm thanh đá gậy gộc này nọ, cười dâm tà đi tới. Cái ngõ này vốn đã nhỏ, hai bên lại bị chặn, đương nhiên không có đường để trốn.
Trần Tử Ngư gắt gao nắm chặt tay Gia Nhi, trên mặt hai nàng đều rịn ra tầng mồ hôi. Trần Tử Ngư kéo Gia Nhi ra phía sau người, nói với nàng: - Một lát ta tiến lên, chỉ cần có cơ hội muội phải bỏ chạy, đã nghe chưa?
Gia Nhi sắc mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng nàng vẫn ngang bướng như trước kéo tay Trần Tử Ngư nói: - Nô tì không đi! Phía sau chúng ta ít người, lát nữa nô tì tiến lên, tiểu thư người tìm cơ hội mau chạy đi!
Trần Tử Ngư trách mắng: - Ngay cả lời của ta muội cũng không nghe sao!
Đôi mắt Gia Nhi đỏ lên, nói: - Tiểu thư, Gia Nhi không đi! Gia Nhi nếu có chết cũng phải chết cùng tiểu thư! Nói xong nàng ta xoay người bảo vệ phía trước Trần Tử Ngư, đôi tay nhỏ gắt gao nắm chặt. Nàng ta hung hăng nhìn chằm chằm mặt mấy tên lưu dân phía trước, dường như muốn nhớ kỹ bộ dáng bọn chúng.
- Ôi a!!! Con mẹ nó còn nhìn chằm chằm ta? Là muốn nhớ kỹ hình dạng cô gia nhà ngươi sao? Ha ha ha ha, đừng có vội, chờ ta hẹn hò với tiểu thư nhà ngươi xong rồi, lại tới lượt ngươi!
Tên khỉ ốm thấy ánh mắt Gia Nhi hung tợn nhìn gã, không kìm nổi phá lên cười ha ha.
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ ngươi không biết, nhìn ta chằm chằm như vậy nguy hiểm của ngươi càng lớn sao?
Tên khỉ ốm nói: - Nếu như ngươi xoay người bỏ chạy, niệm tình ngươi còn nhỏ nói không chừng ta liền thật sự thả ngươi. Nhưng hiện tại ngươi đã nhớ kỹ bộ dạng của ta, ngươi cảm thấy ta sẽ còn để ngươi rời khỏi sao? Tiểu nha đầu, ngươi cam chịu số phận đi! Đêm nay bản đại gia cũng nếm thử chút mùi vị tươi mới, ha ha!
Nói xong, gã từng bước từng bước tiến tới chỗ Gia Nhi và Trần Tử Ngư. Lúc này mấy tên lưu dân phía sau con hẻm nhỏ cũng xông tới, dần dần Trần Tử Ngư và Gia Nhi bị vậy trong vòng tròn khoảng 3 – 4 m.
Trần Tử Ngư rút con dao găm trong tay áo ra, hướng Gia Nhi mà nói: - Gia Nhi, nghe lời, một lát muội liền chạy ra khỏi đây, đi tìm Trung thân vương Lưu Lăng, để hắn báo thù cho ta!
Gia Nhi kêu lên: - Tiểu thư! Muốn chết chúng ta cùng chết.
Tên khỉ ốm cười dữ tợn nói: - Yên tâm đi, hai người các ngươi ai cũng không được chết. Người đáng yêu yểu điệu như vậy, ta làm sao có thể để hai ngươi chết? Ta sẽ giữ lại hai người các ngươi để hầu hạ bản đại gia thật tốt, đợi bản đại gia ta chơi chán liền thưởng cho bọn thuộc hạ. Thuộc hạ của đại gia ta có hai ba trăm người, đủ cho các ngươi vui a! Ha ha!
Gã vừa nói vừa đi đến bên Trần Tử Ngư. Người này bộ dạng vô cùng bẩn, quần áo rách rưới, trên người còn có mùi khó ngửi, hơn nữa vẻ mặt người này khiến người ta buồn nôn, khiến cho người ta nhìn thấy tức giận không nói ra được. Ác nhân như vậy, chính là để ngũ mã phanh thây cũng không hết hận. Tuy nhiên đáng tiếc chính là, cái hẻm nhỏ này vốn ít người lui tới, bây giờ thật sự kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.
Trần Tử Ngư nhìn chằm chằm tên khỉ ốm kia, trên mặt hiện ra một tia quyết tuyệt. Nàng nắm lấy một tay Gia Nhi mà nói: - Được! Nếu như vậy, Gia Nhi, chúng ta liền cùng chết!
Cùng lúc đó, ở trong toà nhà Đông Phương gia to lớn, cách cái hẻm nhỏ này không xa tại một gian phòng trên đỉnh. Cây đại thụ cành lá xum xêu có ba người ẩn nấp, bọn họ ngồi ở trên nóc nhà dưới tán cây theo dõi chuyện xảy ra trong con hẻm nhỏ.
-Vương gia, làm như vậy… Có phải có chút hơi quá không?
Hoa Tam Lang nhìn Trần Tử Ngư và Gia Nhi bị sáu bảy tên nạn dân vây quanh, dường như sẽ tự kết liễu. Tính cách của y thắng thẳn, đối với chuyện như vậy tâm lý đương nhiên có chút mâu thuẫn.
Triệu Nhị cười nói: - Tam Lang à, cái này ngươi không biết? Cách nhanh nhất để nắm được trái tim mỹ nhân, chiêu anh hùng cứu mỹ nhân luôn luôn hiệu quả. Mặc kệ nàng là mỹ nhân lạnh lùng như băng sơn hay là khuê nữ nhiệt tình như lửa, chỉ xuất chiêu này, cam đoan khiến cho hảo cảm của nàng đối với ngươi tăng lên rất nhiều, kể cả lấy thân báo đáp chuyện đó là dễ như trở bàn tay.
Lưu Lăng liếc Triệu Nhị một cái nói: - Xem ra ngươi thường xuyên làm việc này?
Triệu Nhị rét lạnh một cái nói: - Vương gia, ngài còn không biết thuộc hạ sao? Ngài có cho thuộc hạ mười lá gan, thuộc hạ cũng không có dũng khí làm chuyện đó.
Lưu Lăng nói: - Hiện tại ngươi làm sao nghĩ ra cách như vậy đến đây? Hơn nữa nhìn bộ dạng ngươi giống như là ngựa quen đường cũ thôi!
Triệu Nhị giải thích: - Này còn không phải là thời gian dài đi theo Vương gia, thông minh học được à…
Lưu Lăng cười mắng: - Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, xem ra ta đối với các ngươi vẫn là rất thoải mái rồi.
Hắn chỉ ra hướng cái hẻm nhỏ kia nói: - Đi thôi!
Triệu Nhị kinh ngạc nói: - Vương gia, anh hùng cứu mỹ nhân việc này dù sao ngài cũng phải tự mình xuất mã mới đúng? Như vậy mới có thể để cho nàng ấy khắc sâu nhớ kỹ ngài, khiến cho nàng buổi tối đi ngủ đều không ngủ được, trong lòng đều là bóng dáng của ngài!
Lưu Lăng một cước đạp Triệu Nhị từ trên đỉnh xuống.
- Việc cứu người này tốn sức hai người các ngươi đi, anh hùng tự nhiên là bổn Vương đảm đương.